Không để ý tới mọi người xoắn xuýt, Nhiếp Vân đi tới trơớc mặt Đạm Thai Lăng Nguyệt.
- Nguyệt nhi, ngươi tới!
Hai người đã có quan hệ tốt hơn trơớc nhiều, Nhiếp Vân xưng hô cũng từ Đạm Thai sư tỷ đổi thành Nguyệt nhi, chỉ có điều xưng hô này chỉ thuộc về hai người, trươc mặt vẫn gọi là sư tỷ.
- Tại sao ngươi lại đánh Thái Thượng trưởng lão?
Nhìn thấy thiếu niên đang vui vẻ, Đạm Thai Lăng Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, nói.
- Ha ha!
Nhiếp Vân cười khan một tiếng.
- Đánh thì đánh, phiền toái là phiền toái nhưng không có việc gì, nếu bọn chúng tổ chức Thái Thượng trưởng lão hội nghị xử phạt ngươi, ta có thể giải vây giúp ngươi.
Đạm Thai Lăng Nguyệt nói.
Tuy trong mắt người khác ẩu đả Thái Thượng trưởng lão là tội danh rất lớn, trong mắt của nàng không có gì, cũng không cần quan tâm.
Thân là đệ tử vô thượng trường, địa vị của nàng còn cao hơn đám người Lô Khiếu.
- Đa tạ!
Vốn tưởng rằng nàng sẽ trách tự trách mình lỗ mãng, không nên tranh chấp với Thái Thượng trưởng lão, không nghĩ tới lại nghe được câu này, đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời, hưng phấn thiếu chút nữa nhảy lên, hận không thể lao tới ôm hôn nữ hài một cái.
Hắn gần đây có thói quen coi trời bằng vung, nếu nàng thời thời khắc khắc giáo huấn chính mình thật đau đầu.
- Ân? Nói cái gì đến cái gì, bọn chúng đến!
Thấy bộ dạng Nhiếp Vân như avyaj, Đạm Thai Lăng Nguyệt khẽ cười một tiếng, đang muốn nói gì đó liền cau mày nhìn sang.
Lúc này Nhiếp Vân cũng cảm nhận được, hắn chưa quay đầu sang đã nghe tiếng nổ mạnh.
Ầm ầm!
Không gian cả ngọn núi bị giam cầm, khí lưu mang theo lực lượng cuồng bạo quét qua bao phủ cả đại điện vào trong, đám người Trúc Âm suýt ngã xuống đất.
- Tiểu súc sanh, Thái Thượng trưởng lão hội nghị, bảo ngươi đi Lăng Tiêu đỉnh nhận tội, đi theo chúng ta.
Lực lượng ngừng lạị, hai người Lô Khiếu, Kỳ Hồng xuất hiện trong đại điện, nhìn thấy Nhiếp Vân đứng cách đó không xa và cười lạnh.
- Cút ra ngoài, đầu tiên phải đưa danh thiếp, ta lại cho các ngươi đi vào mới được đi vào.
Thấy hai người không lễ phép xông vào, hơn nữa làm cánh cửa trong đại điện, sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống.
- Giao danh thiếp? Ngươi thơm bơ vậy sao, bảo chúng ta giao danh thiếp? Lập tức đi theo chúng ta, đừng làm các trưởng lão chờ ngươi, bằng không ngươi phải chết.
Nghe được Nhiếp Vân lại bảo bọn họ giao danh thiếp, Lô Khiếu cười to, ánh mắt xem thường.
- Cẩu tặc như các ngươi đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, hai Thái Thượng trưởng lão chúng ta ưự tìm ngươi đã nể tình, còn muốn chúng ta giao danh thiếp, không biết chết là gì, ngươi cho mình là ai?
Kỳ Hồng cũng là hừ lạnh, nhìn về phía Nhiếp Vân như nhìn người chết.
- Các ngươi nói ai là cẩu tặc?
Hai người gào thét chấm dứt, Nhiếp Vân chưa lên tiếng đã nghe có tiếng nói lạnh lùng vang lên, lập tức nhìn thấy Đạm Thai Lăng Nguyệt đang tức giận hỏi một câu.
- Đạm Thai tiên tử không cần khẩn trương, ta nói là tiểu súc sanh này, không phải nói ngươi...
Lô Khiếu không nghĩ tới Đạm Thai Lăng Nguyệt lại ở chỗ này, tuy hắn không quan tâm, dù sao Đạm Thai chỉ có thực lực Nạp Hư Cảnh, vẫn còn chênh lệch với Phá Không Cảnh như hắn...
Thuận miệng rống một câu, hắn chưa nói xong đã nhìn thấy một bóng người xuất hiện trước mặt.
Chính là Đạm Thai Lăng Nguyệt.
- Ngươi muốn làm gì?
Lô Khiếu không nghĩ tốc độ của nàng nhanh như vậy, sắc mặt trầm xuống, song chưởng giơ lên muốn tấn công, đột nhiên nhớ tới thân phận nàng cho nên do ưự.
Hắn do dự nhưng Đạm Thai Lăng Nguyệt cũng không có ngừng, nghe ba ba hai tiếng, gương mặt Lô Khiếu đỏ lên, hắn té xuống đất.
Lô Khiếu bị tất cực kỳ giàn tan, Kỳ Hồng chưa kịp phản ứng cũng giẫm lên vết xe đổ nằm trên mặt đất, gương mặt đỏ lên.
- Cái gì?
- Đạm Thai tiên tử lại ra tay?
Đạm Thai Lăng Nguyệt ra tay vượt quá tất cả mọi người dự kiến, ngay cả Nhiếp Vân cũng giật mình, hắn trố mắt nhìn nữ hài trước mặt với ánh mắt không tưởng tượng nổi.
Trong ấn tượng của Nhiếp Vân, nữ hài trước mặt trầm ổn tỉnh táo, không quan tâm tới bất cứ chuyện gì, tại sao lại ra tay?
- Thật là coi trời bằng vung, đáng giận, đáng giận!
- Vũ Huân trưởng lão, lần này các ngươi đều nhìn thấy, loại người này nếu không quản giáo thì về sau...
Hai người Lô Khiếu đứng dậy, bọn họ tức giận đỏ mắt, không ngừng gào thét.
Đường đường Thái Thượng trưởng lão, nhân vật chí cao vô thượng trong Hóa Vân Tông lại bị đệ tử hạch tâm tát vào mặt, nhục nhã quá lớn.
Bọn họ la lớn và tao ngộ đều lọt vào mắt người trong Lăng Tiêu đỉnh, mọi người muốn ra tay nhưng bị Vũ Huân trưởng lão ngăn lại.
- Đạm Thai Lăng Nguyệt là đệ tử của Đông trưởng lão, không nên động thủ, tốt nhất nên bảo một mình Vân Phong đi vào Lăng Tiêu đỉnh!
Đạm Thai Lăng Nguyệt khác với Vân Phong, nàng có được chỗ dựa rất mạnh, chính là Đông trưởng lão.
Đông trưởng lão là người có thực lực mạnh nhất trong tứ đại vô thượng trưởng lão, lại phi thường bao che khuyết điểm, muốn xử quyết đệ tử của hắn, mọi người tuy là Thái Thượng trưởng lão nhưng không có đảm lượng này.
- Tiểu súc sanh, trước kia xem ngươi hung hăng càn quấy, chẳng lẻ ngươi muốn nấp sau lưng nữ nhân sao, muốn nữ nhân bảo hộ ngươi?
Rống xong, Lô Khiếu đạt được Vũ Huân trưởng lão bày mưu đặt kế nên nhìn Nhiếp Vân và gào to.
- Có bản lĩnh đi theo chúng ta tới Lăng Tiêu đỉnh, có tội hay không sẽ do Thái Thượng trưởng lão có phán đoán chính xác, lại nhờ Đạm Thai xuất đầu, ngươi gây chuyện chẳng lẽ còn cần nàng bảo hộ sao?
Kỳ Hồng quát.
Hai người lên tiếng ép buộc Nhiếp Vân, mục đích vô cùng đơn giản, chính là muốn Đạm Thai Lăng Nguyệt không nên nhúng tay việc này.
- Còn dám mắng...
Nghe được Lô Khiếu tiếp tục nhục mạ Nhiếp Vân, Đạm Thai Lăng Nguyệt tức giận, đang muốn ra tay lại bị người ta giữ lại.
Quay đầu nhìn thiếu niên nắm tay nàng, sắc mặt đỏ lên, bàn tay trượt đi.
- Ngươi ở nơi này chờ một lát, ta đi lại vè!
Thấy bàn tay nàng trượt đi, Nhiếp Vân cũng không đuổi theo, cười nhạt một tiếng.
- Cẩn thận chút!
Thấy ánh mắt hắn đầy tự tin giống như có đầy đủ dựa, cũng không sợ hãi đi Lăng Tiêu đỉnh, Đạm Thai Lăng Nguyệt không hề ngăn cản, gật gật đầu, trên mặt khôi phục lạnh lùng, trong đôi mắt của nàng mang theo lửa giận, chỉ cần người sáng suốt cũng có thể nhìn ra.
- Đạm Thai tiên tử lạnh lùng trứ danh lại tức giận vì tiểu tử này, đáng giận!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tang Thạc trong Lăng Tiêu đỉnh tức giận không nhỏ, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.