Vô Tận Đan Điền

Chương 1024: Quay trở lại Phong Vân minh (2)



Võ Đạo sư còn gọi là chiến đấu sư, thiên phú đặc thù xếp hạng thứ mười, trời sinh là Chiến Thần, đối với chiến đấu có lý giải đặc thù, tông môn mà ngườn lưu lại sao có thể là người nhu nhược cho được?

Bầu không khí bị kích động, lúc này mọi người không còn vẻ uể oải như trước nữa, ngược lại ý chí chiến đấu càng thêm sục sôi, tràn đầy lực lượng.

- Ài, không biết minh chủ thế nào rồi, ở trên Lăng Tiêu đỉnh bị các Thái thượng trưởng lão liên hợp phán xét, chỉ sợ không dễ dàng như vậy a!

Trong nghị sự điện trên ngọn núi của Phong Vân minh, vẻ mặtÂu Dương Thế Hùng tràn ngập lo lắng.

- Ngươi nhìn bộ dáng vừa rồi của Lô Khiếu trưởng lão và Kỳ Hồng trưởng lão kia, hận không thể ăn sạch minh chủ. Một khi tới nơi, nhất định sẽ định thêm tội danh, muốn đi ra, khó a!

Trương Bách bên cạnh lắc đầu.

- Vậy phải làm sao bây giờ? Tuy rằng trong khoảng thời gian này thực lực chúng ta đã có tiến bộ, nhưng mà so với trưởng lão Phá Không Cảnh, chênh lệch thật sự quá xa xôi. Hơn nữa lại không có thực quyền, có đi lên cũng không có biện pháp cứu người ra a!

Vẻ mặt của Trúc Âm cũng ưu sầu vô cùng.

- Chỉ có thể hi vọng minh chủ cát nhân thiên tướng, mấy lần trước đều có thể biến nguy thành an, lần này nhất định cũng có thể.

Âu Dương Thế Hùng nói.

- Đúng vậy, ta tin tưởng minh chủ, trước khi đi hắn như vậy tự tin, nhất định đã sớm có chuẩn bị!

- Sớm có chuẩn bị? Cho dù có chuẩn bị thì có thể làm gì chứ? Đó chính là Lăng Tiêu đỉnh của Hóa Vân tông, là nơi Thái thượng trưởng lão tề tụ, một khi có hơn bốn người nói minh chủ có tội, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa thì cũng trốn không thoát được a!

- Yên tâm đi, minh chủ đã sáng tạo ra nhiều kỳ tích như vậy, trước đó nhiều lần chúng ta cũng tưởng hắn phải chết không thể nghi ngờ. Thế nhưng sau khi minh chủ trở về, không phải đều dọn dẹp tất cả hay sao? Không cần phải nghĩ nhiều như vậy!

- Không phải là ta suy nghĩ nhiều, mà là nguy hiểm lần này hoàn toàn khác với mấy lần trước. Minh chủ làm ra bao nhiêu động tĩnh lớn như vậy, chắc hẳn các ngươi cũng biết, tuyệt đối không thể một hai câu là có thể đơn giản hóa giải cho được.

Đám người còn lại trong Phong Vân minh cũng chia làm hai bộ phân, có người tin tưởng minh chủ, cũng có người cảm thấy chuyện này không có hi vọng, phiền toái không nhỏ.

- Ha ha, chẳng lẽ các ngươi không tin tưởng ra như vậy sao?

Ngay khi không khí trong phòng có chút áp lực thì đột nhiên có một tiếng cường sảng khoái đột nhiên vang lên, không gian lập tức vỡ ra một khe nứt, Nhiếp Vân từ trong đó đi ra.

- Minh chủ? Người không có việc gì?

- Minh chủ, đúng minh chủ rồi, nhanh như vậy người đã trở lại rồi!

- Các vị Thái thượng trưởng lão không có làm khó người chứ?

Nhìn thấy Nhiếp Vân xuất hiện, vẻ mặt của tất cả mọi người đều vui vẻ, lại vội vàng đứng lên, trong mắt hiện lên vẻ kích động.

Cho dù là những người có lòng tin với minh chủ thì cũng không thể tin được minh chủ mình lại trở lại nhanh như vậy.

Dựa theo đạo lý mà nói, việc có thể làm cho tám đại Thái thượng trưởng lão Phá Không Cảnh liên hợp tổ chức hội nghị tiến hành xử phạt, nhất định là chuyện lớn, cực kỳ khủng khiếp. Cho dù không có, muốn thuận lợi thoát thân cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Mà lúc này minh chủ mới đi được không đến nửa giờ, hơn nữa còn bình yên vô sự trở về. Rốt cuộc người đã dùng thủ đoạn gì?

- Làm khó ta? Ha ha, không có, làm phiền mọi người quan tâm rồi!

Nhiếp Vân nở nụ cười, lại nói một tiếng.

- Không có làm khó dễ người? Lô Khiếu trưởng lão kia lần trước bị vũ nhục lớn như vậy, nhất định trong lòng còn có phẫn hận, chỉ sợ không có đối phó đơn giản như vậy a!

Âu Dương Thế Hùng tâm tư kín đáo, hắn nhìn ra Nhiếp Vân được nghĩ một đằng nói một nẻo, cho nên có chút nghi ngờ hỏi.

- Đúng vậy, ta nghe nói Lô Khiếu trưởng lão này gần đây lòng dạ hẹp hòi, là người có thù tất báo. Bị minh chủ đả thương, lại bị Đạm Đài Tiên Tử tát mặt, nhất định sẽ khuấy động mưa gió, sao lại buông tha nhanh như vậy chứ?

Trúc Âm cũng hỏi.

Lời nói của hai người nói trúng điểm nghi hoặc của các đệ tử khác, toàn bộ đều nhìn qua phía Nhiếp Vân.

- Ha ha, yên tâm đi, sau này người này không thể hô phong hoán vũ được nữa rồi, bởi vì Hắn đã bị ra vặn cổ!

Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười cười.

- Đã bẻ gãy cổ?

- Người giết Lô Khiếu trưởng lão?

Đám người Phong Vân minh đều ngây ngốc đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Vân, như là nhìn một đầu quái vật vậy.

- Giết Lô Khiếu trưởng lão, bọn họ còn có thể thả người thuận lợi trở về hay sao?

Một lát sau, Âu Dương Thế Hùng nhịn không được mà lên tiếng hỏi, rung động mãnh liệt vẫn như trước, khiến cho hắn khó mà tin được.

- Ha ha!

Nhiếp Vân không muốn giải thích thêm gì, hắn cười nhạt một tiếng.

- Tranh đoạt Phá Không Tiềm lực bảng sắp bắt đầu, hai ngày nên tu luyện cho tốt, tranh thủ đạt được thứ tự tốt trên Phá Không Tiềm lực bảng!

- Vâng, minh chủ, Đạm Đài Tiên Tử vừa rồi có việc gấp nên đã trở về. Tiên tử nói sau khi người trở về hãy đi ngọn núi của nàng một chuyến!

Thấy hắn không muốn nhiều lời, mọi người cũng không hỏi nhiều, Trúc Âm dùng vẻ mặt mập mờ nhìn hắn rồi nói.

- Được.

Thấy hắn ta có loại thái độ này, những người khác trong Phong vân minh cũng dùng ánh mắt mập mờ như vậy, Nhiếp Vân biết rõ có giải thích cũng vô dụng. Lúc này hắn không nói thêm lời nào, chỉ khẽ cười một tiếng, nhoáng một cái thân ảnh đã đi ra ngoài, rất nhanh đã đi tới ngọn núi chỗ Đạm Đài Lăng Nguyệt.

Ngọn núi không có cung điện cao lớn nguy nga, cũng không có người hầu, chỉ có biển hoa đầy trời cùng với một hồ nước trên núi, lúc này Đạm Đài Lăng Nguyệt đang đứng ở trước hồ nước, yên tĩnh như là một bức tranh yên tĩnh vậy.

Nhìn nữ nhân điềm tĩnh đứng bên hồ, Nhiếp Vân có cảm giác như một lần nữa trở về tới kiếp trước.

Kiếp trước nàng ưa thích im lặng đứng như vậy, giống như sáp nhập vào tự nhiên, vừa giống như căn bản không phải là người của thế giới này, chỉ là một tiên tử trong tranh, lặng lẽ xa xưa, cự tuyệt người ta ngoài ngàn dặm.

- Cùng nhìn hồ nước với ta a!

Dường như biết rõ Nhiếp Vân đi tới, Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không quay người lại mà vẫn nhìn mặt hồ trước mắt, im lặng nói một câu.

- Ở chỗ này nhìn không nhìn được chân thực, đi vào trong hồ a.

Nhẹ nhàng cười một tiếng, bàn tay Nhiếp Vân chộp một cái, pháp lực hùng hậu chậm rãi tạo thành một cái thuyền con không lớn trên mặt nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.