Thanh âm của Cảnh Hồng quanh quẩn trong đại điện, người Phong Vân minh đều nghe rõ ràng, tất cả đều chấn động.
Trước đó bọn hắn còn vì minh chủ không tham gia tranh đoạt Phá Không Tiềm lực bảng mà cảm thấy tiếc nuối, lúc này thấy Cảnh Hồng tán dương lập tức cảm thấy vinh quang vô thượng. Bởi vì hưng phấn cho nên hít thở dồn dập.
Cảnh Hồng là ai chứ? Thực lực được công nhận là đệ nhất nhân trong đám đệ tử hạch tâm, không ngờ lại tán dương minh chủ như vậy, chỉ sợ cho dù không có tham gia chiến đấu Phá Không Tiềm lực bảng thì cũng có thể danh chấn tông môn rồi.
Người thứ hai xếp trên Phá Không Tiềm lực bảng gọi là Lưu Tế, một thân tu vi thâm bất khả trắc, nghe nói cũng có thể cùng chiến đấu với cường giả Phá Không Cảnh trung kỳ, nhưng mà so với Cảnh Hồng còn kém một mảng lớn.
- Cảnh huynh khen sai rồi, ta xấu hổ không dám nhận!
Đại náo Chấp Pháp đường, đại náo Lăng Tiêu đỉnh, ánh mắt Nhiếp Vân đã cao hơn. Đối với tranh đấu giữa các đệ tử với nhanh cũng không có hứng thú bao nhiêu. Mục tiêu hiện tại của hắn là cùng có thể chiến đấu cùng cường giả Phá Không Cảnh hậu kỳ. Cho nên đối với lời nói lấy lòng của Cảnh Hồng cũng không thèm để ý, vẫn lắc đầu như trước.
- Vân huynh khiêm tốn rồi, lần này ta tới, là có một yêu cầu quá đáng!
Thấy Nhiếp Vân một mực từ chối, Cảnh Hồng cũng không vòng vo mà trực tiếp mở miệng nói.
- Mời nói!
- Ta muốn tỷ thí một trận với Vân huynh trên Lăng Tiêu đỉnh, hôm nay tới khiêu chiến trước, không biết Vân huynh có đáp ứng hay không?
Cảnh Hồng cao giọng nói.
- Luận võ? Luận Thiên thai?
Nhiếp Vân sững sờ.
Luận Thiên thai là nơi thần thánh nhất trong Hóa Vân tông, chỉ có đệ tử hạch tâm đỉnh phong nhất quyết đấu, hoặc là giữa các trưởng lão có mâu thuẫn không thể hòa giải thì mới luận võ trong đó. Không ngờ Cảnh Hồng lại mời hắn tỷ thí ở chỗ này, quả thực là ngoài dự kiến.
- Mời minh chủ luận võ?
- Nghe nói luận võ trên Luận Thiên thai, tình huống chiến đấu sẽ phát ra trong toàn bộ Thiên ngoại thiên, tất cả mọi người trong tông môn ở bất kỳ nơi nào cũng có thể nhìn thấy
- Luận võ ở đây, không có nhất định năng lực thì tông môn sẽ không cho phép a.
Người của Phong Vân minh thoáng cái có chút choáng váng, bọn hắn không nghĩ tới Cảnh Hồng lại quyết định như vậy.
- Đúng vậy, ta tu luyện đến cực hạn, cần áp lực cấp bách để đột phá, nhìn chung trong tất cả các đệ tử hạch tâm, chỉ sợ cũng chỉ có Vân huynh mới có thể mang tới cho ta loại áp lực này. Cho nên, mong rằng Vân huynh vui lòng chỉ giáo!
Cảnh Hồng nói rõ.
- Thời gian!
Nhiếp Vân nói.
Cảnh Hồng đang cần áp lực để đột phá, mà hắn cũng cần loại áp lực này để tôi luyện tu vi. Từ giờ cho tới lúc Đạm Đài Lăng Nguyệt đi hiểm địa chỉ còn lại có gần hai tháng, nếu như không tăng thêm tốc độ tu luyện.. Như vậy chỉ sợ sẽ lại giống như kiếp trước, trơ mắt nhìn nàng rời đi, bất lực.
- Sau giờ Ngọ, tại hạ xin đợi đại giá của Vân huynh!
Nghe thấy hắn nói như vậy, Cảnh Hồng biết rõ đối phương đã đồng ý. Hắn lập tức cười cười, quay người cùng với Bạch Khê đi ra ngoài.
Áo trắng bồng bềnh, cho dù là tới khiêu chiến thì vẫn nho nhã hữu lễ như trước. Khiến cho người ta không sinh ra chút cảm giác chán ghét nào.
- Minh chủ, người đồng ý quyết đấu với Cảnh Hồng?
Thấy hai người rời đi, Âu Dương Thế Hùng nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
- Không nên đồng ý a, Cảnh Hồng này rất là, đáng sợ! Đừng nhìn hắn ta chỉ có tu vi Nạp Hư Cảnh đỉnh phong, thực lực bán bộ Phá Không Cảnh, nhưng mà chí ít có hơn phân nửa Thái thượng trưởng lão trong tông môn không phải là đối thủ của hắn.
Trúc Âm nói.
- Nói ta nghe một chút!
Nhiếp Vân thấy dường như bọn họ biết rất nhiều về Cảnh Hồng này cho nên lên tiếng hỏi.
- Người này đã từng đạt được qua truyền thừa của đại năng Nho môn. Tu luyện Vạn Khoảnh chi thân, pháp lực trong cơ thể vô biên bát ngát, đáng sợ vô cùng. Nghe nói chỉ tính trình hộ hùng hậu của pháp lực, chỉ sợ so với cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh còn lợi hại hơn. Cũng chính bởi vì pháp lực quá mức cường đại cho nên đột phá trở nên rất là khó khăn. Nếu không bằng vào tư chất thiên phú của hắn, hiện tại đạt tới Phá Không Cảnh đỉnh phong cũng không phải là việc gì khó!
Sau khi chưởng quản Phong Vân minh. Phương diện tình báo giao cho Trúc Âm phụ trách, đối với đệ tử nổi danh nhất tông môn như Cảnh Hồng, một ít tư liệu về hắn rất dễ dàng thăm dò.
- Đại năng nho môn, Vạn Khoảnh chi thân?
Nhiếp Vân nhướng mày hỏi.
Tuy rằng chưa từng nghe qua thứ như Vạn Khoảnh chi thân, nhưng mà đối với Nho môn hắn vẫn có nghe nói qua một ít.
Nho môn giống như Phật môn, là một chủng tộc cực kỳ thần bí trong thiên địa. Cho dù không có rộng lớn như Phật môn thì cũng không thể khinh thường, nghe nói Nho môn khống chế một trăm loại đại đạo đầu tiên trong ba ngàn đại đạo của nhân loại, hơn nữa còn là những đại đạo cực kỳ hạch tâm đấy. Cảnh Hồng đạt được tộc đại năng truyền thừa của chủng tộc này, khó trách thực lực lại cường hãn như vậy, lại còn nho nhã hữu lễ, khí độ bất phàm.
Đối với việc đệ tử hạch tâm đạt được truyền thừa của chủng tộc khác Hóa Vân tông cũng không thèm để ý, chỉ cần không phải là truyền thừa của yêu nhân thì cũng không tạo thành ảnh hưởng lớn.
Nho môn, Phật môn, những chủng tộc này đều đã từng là nhân loại, đạt được truyền thừa của bọn hắn. Đừng nói là ở Hóa Vân tông, cho dù ở trên toàn bộ Phù Thiên đại lục thì cũng sẽ được cho là đại kỳ ngộ mà sẽ không bị bóp chết.
Giống như kiếp trước vậy, Nhiếp Vân công bố với bên ngoài mình từng đạt được truyền thừa Ma Nhân, cho nên mới có danh xưng Huyết Ngục Ma Tôn.
- Vạn Khoảnh chi thân dường như là một loại pháp môn tu luyện thân thể cực kỳ lợi hại của Nho môn, có thể làm cho khí hải người ta mở rộng, pháp lực càng thêm tràn đầy. Đương nhiên vạn khoảnh chỉ là con số ảo, pháp lực chính thức một khi thi triển ra chỉ sợ là trăm vạn khoảnh, hàng ức khoảnh cũng không biết chừnh!
Âu Dương Thế Hùng thấy Nhiếp Vân có chút nghi hoặc cho nên mới đem những tin tức mình biết nói ra.
Khoảnh là đơn vị tính diện tích đất, một khoảnh tương đương một trăm mẫu mẫu. Dùng khoảnh đơn vị để đo độ rộng của khí hải đã nói rõ pháp lực dung nạp trong cơ thể quá nhiều. Độ hùng hậu đã vượt quá tưởng tượng của người thường.