Vô Tận Đan Điền

Chương 1092: Kích Thiên Thất Kiếp chỉ (1)



- Người mà các ngươi nói có siêu cấp thiên phú top mười thiên phú chính là người này hay sao?

- Nạp Hư cảnh đỉnh phong? Ài, cho dù có trở về cũng vô dụng a!

- Nếu như hắn có được thực lực Phá Không cảnh đỉnh phong, lại phối hợp với thiên phú bài danh top mười thiên phú, có lẽ còn có thể xuất hiện chuyển biến. Mà bây giờ... nhất định không được!

Tứ đại trưởng lão nhớ tới lời nói trước đó. Bọn hắn biết rõ thiếu niên này có được thiên phú siêu cường, bất quá, cuối cùng bọn hắn vẫn đồng thời lắc đầu.

Cho dù có được thiên phú đặc thù bài danh top mười thì cũng vô dụng, chênh lệch thật sự quá lớn.

Trong lịch sử nhân loại Phù Thiên đại lục đã trải qua vạn năm, còn chưa từng nghe nói một Nạp Hư cảnh đỉnh phong có thể đánh bại được cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh.

- Minh chủ, ba điều kiện là tám đại tông môn nói ra a. Thứ nhất, muốn chúng ta giao ra Thiên Khu, Thiên Cơ, Thiên Quyền kiếm, thứ hai, phân cách Thiên Ngoại thiên ra...

Không để ý tới tứ đại trưởng lão thở dài, Trúc Âm tranh thủ nói ra điều kiện mà tám đại tông môn nói ra.

- Thiên Ngoại thiên, Hóa Vân cung tùy ý để cho bọn hắn tu luyện? Bọn hắn quả thực biết mơ mộng a.

Nghe thấy giới thiệu, sắc mặt Nhiếp Vân trở nên trầm thấp.

Điều kiện của tám đại tông môn quả thực quá ngoan độc, ba điều kiện này nếu như Hóa Vân tông thực sự đồng ý thì chẳng khác nào mất đi đạo thống, so với bị diệt cũng không khác là mấy.

- Ta nhổ vào, tông môn Võ Đạo sư cái rắm! Tứ đại Vô Thượng trưởng lão ngay cả một người cũng đánh không lại. Ta thấy về sau cũng đừng gọi là tông môn Võ Đạo sư a, gọi là tông môn rác rưởi là được rồi!

Thấy tứ đại trưởng lão cũng không để ý tới mình, một người mặc áo bào xanh đứng đầu lại lần nữa tiến về phía trước, vẻ mặt tràn ngập trào phúng.

- Đúng vậy a, ta thấy cũng không có gì đặc biệt nha? Cái gì mà Võ Đạo Phá Hư quyền,Thiên Hạ Vô Song, ta thấy đúng là có tiếng mà không có miếng, căn bản vẫn kém Tam Nguyên Kim Cương ba của tông môn chúng ta nha.

- Chiếm cứ Thiên Ngoại thiên nhiều năm như vậy mới có chút bổn sự ấy. Nhanh giao phiến Phong Thủy bảo địa này ra đi, tránh cho mất mặt xấu hổ!

Hai người còn lại cũng nói tiếp.

Vân Huyên đánh bại Tứ đại Vô Thượng trưởng lão khiến cho lòng sợ hãi của những tông môn khác đối với Hóa Vân tông tiêu tan. Cho nên lúc này nói chuyện cũng không lưu tình chút nào, tràn ngập vẻ mỉa mai, cay nghiệt.

Trước đó, có lẽ bọn hắn còn kiêng kị nội tình của Hóa Vân tông, sợ bị phản công. Nhưng mà hiện tại ngay cả Vô Thượng trưởng lão liên thủ cũng đánh không lại một nữ nhân. Như vậy còn gì đáng sợ nữa chứ?

- Tông môn rác rươi? Võ Đạo Phá Hư quyền có tiếng không có miếng? Ba con cẩu từ đâu tới sủa oang oang khiến cho người ta khó chịu vậy?

Ba người vừa mới dứt lời, thì chợt nghe bên Hóa Vân tông có một đạo thanh âm lười biếng chậm rãi vang lên lên, Nhiếp Vân lập tức đi ra.

- Ba người này là tông chủ Tiên Võ tông và hai vị Vô Thượng trưởng lão, được người ta xưng là Tiên Võ tam kiệt. Là sư huynh đệ cùng một thời, gần đây lại có danh tiếng tàn nhẫn. Không ngờ tiểu tử này lại trực tiếp gọi bọn họ là cẩu. Hắn không biết thân phận bọn hắn, hay là ngốc nghếch vậy?

- Lần này phiền lớn rồi, bản thân Hóa Vân tông đã ở vào hoàn cảnh xấu, lại đắc tội với người ta. Tiểu tử này chết chắc rồi, ai cũng không cứu được hắn.

Thanh âm của Nhiếp Vân rất lớn, tất cả mọi người trong đại điện đều nghe được rõ ràng. Tựa như ném một viên đá vào mặt hồ yên tĩnh, lập tức tạo thành tiếng động lớn, xôn xao.

Hóa Vân tông nương theo Tứ đại Vô Thượng trưởng lão thất bại đã ở trong hoàn cảnh xấu. Lúc này dựa theo tiết tấu bình thường, có lẽ nên ngoan ngoãn giao ra Thiên Khu, Thiên Cơ, Thiên Quyền kiếm, lạ cúi thấp người mới được a. Sao lại đột nhiên toát ra một tiểu tử không biết tên. Dám nói như vậy với tông chủ Tiên Võ tông, thật sự là đại nghịch bất đạo, coi trời bằng vung a.

- Dám nói chúng ta là cẩu?

- Súc sinh, ngươi có biết chúng ta là ai không? Coi như tông chủ các ngươi còn sống cũng không dám nói như vậy với chúng ta!

- Ngươi muốn chết!

Những người khác còn giận không kềm được chứ đừng nói là ba người này, sắc mặt ba người biến thành màu đen, sắp bạo phát.

- Đông trưởng lão, đây chính là đệ tử Hóa Vân tông các ngươi sao? Xem ra hôm nay Hóa Vân tông các ngươi không biết tình cảnh của mình hiện tại rồi!

Tông chủ Tiên Võ tông hét lớn.

- Chúng ta mang theo thành ý mà đến, chỉ cần các ngươi đáp ứng ba điều kiện kia. Tất cả đều dễ nói chuyện, chúng ta cũng không đuổi tận giết tuyệt. Xem ra chúng ta đã quá nhân từ nương tay với các ngươi rồi.

Một trưởng lão khác của Tiên Võ tông cũng lớn tiếng quát lớn.

Bọn hắn cũng không giống như các đệ tử, trực tiếp đánh về phía Nhiếp Vân mà là quát tháo bốn vị đako trưởng lão Đông Tây Nam Bắc.

- Vân Phong làm vậy là có chút lỗ mãng a!

Nghe thấy hai người quát lớn, Đông trưởng lão cảm thấy bị vũ nhục. Bất quá hắn cũng biết, việc ngày hôm nay phải nhịn xuống. Một khi mâu thuẫn tăng lên, song phương đại chiến. Bọn hắn chết thì không có gì đáng tiếc, thừa cơ để cho yêu nhân chiếm được tiện nghi, như vậy thực sự có lỗi với cơ nghiệp mà tổ tiên đã truyền thừa vạn năm a.

- Đúng là có chút lỗ mãng, bất quá cũng không có gì là không đúng! Đây mới là đệ tử Hóa Vân tông chúng ta! Dù không địch lại thì cũng sẽ không chịu nhục!

Tây trưởng lão hừ lạnh một tiếng, cũng không đồng ý với lời nói của Đông trưởng lão.

Đông Tây đại trưởng lão bất đồng quan điểm. Các đệ tử chín đại tông môn thì tập trung về phía người tên đệ tử đột nhiên đi tới này.

Nhất là Vân Huyên, hai hàng lông mi càng nhíu lại.

Mặc dù người này gọi là Vân Phong, cũng chưa từng thấy qua ( khi vây quét Giao Long Hạ Tuyền, cho dù đã thấy mặt, nhưng mà lúc ấy nàng bị thanh âm của Tiểu Long làm cho thiếu chút nữa hôn mê cho nên cũng không thấy rõ bộ dáng sau khi ngụy trang của Nhiếp Vân). Thế nhưng thủy chung lại khiến cho nàng có một loại cảm giác nguy hiểm.

Nạp Hư cảnh đỉnh phong lại khiến cho cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh như nàng có cảm giác nguy hiểm? Nói ra, ngay cả chính nàng ta cũng không tin.

- Một đám chuột nhắt không có quy củ, ta quan tâm các ngươi có thân phận gì chứ? Nơi này là Lăng Tiêu đỉnh của Hóa Vân tông, là nơi thần thánh nhất trên Phù Thiên đại lục, lập tức mang theo người của các ngươi cút ra ngoài, tránh cho phải nhận họa diệt môn!

Đối mặt với vẻ hung hăng càn quấy của đối phương, Nhiếp Vân phất ống tay áo rồi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.