Vô Tận Đan Điền

Chương 1101: Luyện hóa Chưởng giáo ấn Thanh Vân tông (1)



- Hừ, mặc kệ nam hay nữ, chỉ cần là người của U Minh hoàng tộc đều đáng chết, rốt cuộc con có bắn hay không bắn?

Nghe thấy đồ đệ ra sức chối từ, sắc mặt Tĩnh Phàm trầm xuống.

- Con... Bắn!

Lạc Khuynh Thành vội vàng gật đầu.

- Được, rất tốt!

Lúc này Tĩnh Phàm mới thoả mãn gật đầu.

U Minh hoàng tộc quả thực chỉ có nữ tử mới có thể tạo ra Phượng Hoàng chi dực. Bất quá, chuyện này số người biết cũng không nhiều lắm. Dù sao chủng tộc này đã rời khỏi Phù Thiên đại lục, không biết đã đi tới nơi nào.

Tĩnh Phàm biết rõ tông sư khai phái mình chết trong tay U Minh hoàng tộc, cho nên nàng từng dò xét kỹ càng qua. Chỉ là nàng cũng chỉ biết tới Phượng Hoàng chi dực, đối với loại tình huống này cũng không rõ ràng cho lắm. Vì vậy, vừa nhìn thấy Nhiếp Vân thi triển ra Phượng Hoàng chi dực, nàng đã nhận định hắn là người U Minh hoàng tộc, thề không đánh chết hắn không thôi.

- Hừ, so thân pháp với ta? Ngươi đang muốn chết a1

Ở bên ngoài tràn ngập thanh âm khiếp sợ, náo loạn thành một đoàn, thế nhưng Thiên Hành đang nhanh phóng phi hành ở bên trong Xuân Quy Yến Tường đồ cũng không biết được chuyện này. Ngược lại hắn cười lạnh liên tục, cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

- Sắp tới rồi, lấy được Vương kỳ, nếu như tiểu tử này không đem Chưởng giáo ấn Tiên Võ tông giao ra, để xem ta thu thập hắn thế nào!

Trong lòng hưng phấn gầm lên một tiếng điên cuồng, thân thể lần nữa lung lay mấy lần, ngay lập tức hắn đã nhìn thấy một cái Vương kỳ cực lớn xuất hiện ở trước mắt mình.

- Ha ha, ta lấy được rồi.

Nhìn thấy Vương kỳ, Thiên Hành thở phào một tiếng, đưa tay về phía trước, ai ngờ lại nắm hụt.

Vừa mới nhìn lại, chỉ thấy Vương kỳ lung lay hai cái, chậm rãi rơi vào trong tay của một thiếu niên.

- Chuyện này…

Đợi sau khi nhìn rõ bộ dáng của thiếu niên, Thiên Hành cảm thấy đầu mình thoáng cái như nổ tung, như phát điên.

Đây chính là thiếu niên thi đấu thân pháp với hắn, Vân Phong!

Sao đối phương có thể tới nơi trước hắn cơ chứ?

Không có khả năng a, sau khi tiến vào Xuân Quy Yến Tường đồ hắn luôn vận chuyển Thiên Hành chi khí, đồng thời còn thi triển Tam Thiên Thanh Vân Đạo. Tốc độ bản thân cực nhanh, hắn tự tin cho dù là một cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong tới cũng không thể đuổi kịp mình. Sao tiểu tử này lại ở phía trước được chứ?

Nhất định là phạm sai lầm a!

Nghĩ vậy, bàn tay tạo thành trảo, nhanh chóng thu lại trận đồ. Lần nữa trở lại đại điện Lăng Tiêu đỉnh, nhìn mọi người chung quanh, hắn nói:

- Tình cảnh vừa rồi hẳn chư vị đều tận mắt nhìn thấy a. Tiểu tử này có thể bắt được Vương kỳ đầu tiên, nhất định đã không thông qua trận pháp mà là xé rách không gian, loại thủ đoạn không tuân theo quy củ này, coi như là thua a!

Thanh âm vang vọng đại điện, sắc mặt Thiên Hành có chút dữ tợn.

Xuân Quy Yến Tường đồ chỉ là trận pháp bình thường, đối với Nạp Hư cảnh và tu luyện giả phía dưới còn có hiệu quả, muốn vây khốn Cường giả Phá Không cảnh thì có chút phiền toái. Dù sao cường giả Phá Không cảnh có thể xé rách không gian, cho dù trong đó có vô số mê hoặc, thế nhưng chỉ cần cường giả Phá Không cảnh nhận rõ một phương hướng chuẩn, xé rách không gian mà đi thì cũng có thể nhanh chóng đi ra được.

Vừa rồi tinh thần của Thiên Hành quá mức tập trung, cũng không có chú ý tới tình huống chung quanh. Nhưng mà hắn tự tin, tốc độ của mình không ai bằng, ngoại trừ xé rách không gian ra, tuyệt đối không có ai có thể so sánh tốc độ với hắn. Cho nên, sau khi nhìn thấy Nhiếp Vân xuất hiện, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là loại khả năng này, vì vậy hắn mới thu hồi trận đồ, lại trực tiếp rống lên.

- Thiên Hành này cũng quá không phong độ nha.

- Tốc độ người ta nhanh hơn hắn, thua chính là thua, còn không thừa nhận!

- Ta từng gặp không biết bao nhiêu người không biết xấu hổ a, thế nhưng còn chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy!

- Quả thực là mất mặt, ngươi cho rằng chúng ta nhiều người như vậy đều là kẻ mù hay sao?

-

Hắn vừa mới dứt lời thì lập tức ý thức được có chỗ không đúng, bởi vì ánh mắt của tất cả mọi người nhìn hắn, đều giống như đang nhìn kẻ đần vậy, Tiếng mắng chửi như thủy triều vang vọng.

Thắng chính là thắng, thất bại là thất bại, ngay cả bản thân mình thắng hay thua cũng không biết, quả thực là đủ hồ đồ!

Trong nháy mắt. Thiên Hành trở thành đối tượng cho mọi người cười nhạo.

- Được rồi, quả thực tốc độ của ngươi không bằng Vân Phong! Hắn thi triển ra ba ngàn đạo ảo ảnh Tam Thiên Thanh Vân Đạo, tốc độ so với ngươi còn nhanh hơn nhiều!

Một vị Vô Thượng trưởng lão của Thanh Vân tông thở dài một tiếng.

- Ba ngàn đạo ảo ảnh Tam Thiên Thanh Vân Đạo sao? Chuyện này không có khả năng, ta không tin!

Đồng tử co rút lại, Thiên Hành rống to một tiếng.

- Không tin cũng không được, thua là thua, dựa theo đổ ước. Mau giao Chưởng giáo ấn ra đây cho ta!

Nhiếp Vân không muốn nói nhảm với hắn, hắn nhàn nhạt nói.

Vừa rồi đổ ước, tiền đánh cược chính là Chưởng giáo ấn. Hiện tại đối phương thua, cũng nên ngoan ngoãn đem Chưởng giáo ấn a.

- Giao Chưởng giáo ấn? Mơ đi, chết đi cho ta!

Nghe thấy Nhiếp Vân nói vậy, sắc mặt Thiên Hành có chút dữ tợn... Đột nhiên lại thét to một tiếng, lần nữa tạo ra từng đạo ảo ảnh, ngón tay điểm nhẹ về phía trước, Chưởng giáo ấn tựa như mũi tên sắc bén bắn ra, bắn thẳng về phía Nhiếp Vân.

Chưởng giáo ấn, chẳng những có thể khống chế đại trận trong tông môn mà còn là một loại binh khí siêu việt Linh Binh tuyệt phẩm. Cũng chính bởi vì như thế cho nên mới khiến cho thực lực chưởng giáo cao tới mức không thể chạm, uy nghiêm không người nào dám ngăn cản!

Thiên Hành không giao ra Chưởng giáo ấn, mà trong nháy mắt dùng nó làm vũ khí đánh ra. Chuyện này đã vượt quá dự kiến của tất cả mọi người.

Chưởng giáo ấn xoay tròn trên không trung, lưu lại một cái dây nhỏ đen kịt, đâm thẳng về phía Nhiếp Vân, tốc độ cực nhanh, nhìn vào quả thực rợn cả người.

- Cẩn thận!

Không nghĩ tới Thiên Hành đường đường là chưởng giáo vô thượng của một trong tám đại tông môn lại có thể vô sỉ như thế. Tất cả mọi người đều giật mình.

- Đa tạ!

Đối với Chưởng giáo ấn đang nhanh chóng đâm tới, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, ngược lại hắn còn cười nhạt một tiếng, đưa tay về phía trước rồi nắm chặt nó vào trong lòng bàn tay.

Tuy rằng chỉ có tu vi Nạp Hư cảnh cảnh đỉnh phong, như mà sau khi trở thành Võ Đạo sư, ý thức chiến đấu của Nhiếp Vân đã đạt tới tình trạng nghe rợn cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.