Vô Tận Đan Điền

Chương 1121: Văn hóa xâm nhập (2)



- Thiên phú Diễm Hỏa sư, Diễm Hỏa Phần Thiên!

Đối mặt uy áp linh hồn mãnh liệt, Nhiếp Vân cũng không khẩn trương, ngược lại tỉnh táo như núi, bàn tay đưa về phía trước, một vòng Diễm Hỏa tạo thành vách tường chắn trước mặt.

Diễm Hỏa ngay cả linh hồn cũng có thể đốt, tự nhiên cũng có thể ngăn trở linh hồn công kích.

Oanh!

Bất quá uy lực của Đại Nho Từ Hải thật sự quá mạnh mẽ. Tuy uy lực của Diễm Hỏa mạnh, như trước một phần ngàn hô hấp cũng không có ngăn trở, đã bị nghiền áp qua, tiếp tục vọt tới.

- Vô Sinh Vô Tướng, tâm ta như một...

Biết rõ linh hồn công kích này không có khả năng đơn giản như vậy, thiên phú Vô Tướng sư vận chuyển.

Vô Tướng sư, cho dù bài danh không cao, nhưng là công pháp Phật môn, mang theo chân ngã chi ý của Phật môn, vận chuyển lên, bên ngoài thân thể Nhiếp Vân phảng phất nhiều hơn một tầng khôi giáp linh hồn phòng ngự.

Khôi giáp như núi đá, đại biểu cho ý “bất động như núi”.

- PHÁ...!

Tựa hồ biết rõ Nhiếp Vân có được loại năng lực này, Vân Huyên cười lạnh liên tục, cặp môi đỏ mọng thở khẽ, vang lên một thanh âm rung động.

Oanh!

Nương theo thanh âm của nàng, Đại Nho Từ Hải như núi cao lật úp, không cách nào ngăn cản, Vô Tướng thiên phú bất động như núi vỡ tan.

- Đại Từ Đại Bi Bất Động Minh Vương quyền!

Nhiếp Vân giơ nắm đấm lên, khi khôi giáp vỡ vụn liền đánh ra ngoài.

Bí pháp Phật môn công kích linh hồn.

Ầm ầm!

Một người muốn thay đổi thế giới, không có khả năng, dù lý niệm lại kiên định cũng vậy!

Cho dù uy lực của Bất Động Minh vương quyền rất mạnh, nhưng ở trước mặt văn hóa Nho môn, đồng dạng bị dìm ngập, rất nhanh nước chảy bèo trôi, biến mất không thấy gì nữa.

Đổi lại linh hồn công kích bình thường, đã bị diễm hỏa, Vô Tướng thiên phú, Bất Động Minh vương quyền ngăn trở, sớm tan thành mây khói, nhưng tốc độ tiến lên của Đại Nho Từ Hải tựa hồ không có ảnh hưởng chút nào!

Khó trách tuyệt chiêu này có thể làm cho Vân Huyên chuẩn bị thời gian dài như vậy, thật đúng là đủ đáng sợ!

- Thiên phú Huyết Đồng sư! Huyết Đồng chi quang!

Càng nguy hiểm, ánh mắt Nhiếp Vân càng tỉnh táo, con mắt nheo lại, từng đạo hào quang màu đỏ như máu kích xạ ra.

- Hiện tại ta lệnh ngươi, dừng lại!

Đồng thời, vận chuyển thiên phú Tiên Âm sư, âm thanh để cho linh hồn rung động lắc lư, vang vọng Thiên Địa.

Lại là hai loại thiên phú.

- Phòng Ngự chi khí, Lưu Ly chi hồn!

- Tiên Thiên Long thân, Phượng Hoàng chi dực!

- Linh Tê Luyện Thể Quyết!

Trong nội tâm thấp giọng hô, Nhiếp Vân ra hết thủ đoạn.

Vô Tướng thiên phú, Bất Động Minh vương quyền, Lưu Ly chi hồn, Phật môn thiên phú, công pháp…

Huyết Đồng thiên phú, thiên phú Yêu nhân.

Thiên phú Tiên Âm, thiên phú Nhân tộc.

Thiên phú Diễm Hỏa, Ngũ Hành thiên phú,… rất nhiều chủng tộc đều áp dụng!

Tiên Thiên Long thân, thiên phú Long tộc.

Phượng Hoàng chi dực, thiên phú U Minh Hoàng tộc!

Linh Tê Luyện Thể Quyết, thủ đoạn của Ma Nhân!

Nhiếp Vân trong nháy con mắt liền thi triển ra năm loại công pháp chủng tộc bất đồng, trong nháy mắt trên người hắn, khi thì ma khí, khi thì Phật quang, khi thì Long Lân, khi thì Phượng dực...

Thủ đoạn nhiều, làm toàn bộ đại điện yên tĩnh, cả đám con mắt trợn tròn, cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn bộ điên rồi.

- Cái này không phải là thật a?

- Sao hắn có thể dung hợp những công pháp tương khắc này?

- Vẫn là người sao...

Một người có được rất nhiều thiên phú, có thể nói là hiệu quả của thiên phú chi khí, nhưng rất nhiều công pháp tập trung vào một thân, làm sao có thể áp chế được?

Không nói mặt khác, chỉ Phật, Ma, Long, Hoàng, bốn chủng tộc này, hai hai đối lập, thủy hỏa bất dung, đã đạt đến xu thế không thể cùng tồn tại ở một không gian, sao có thể đồng thời tập trung ở một người, lại không hề có cảm giác không khỏe?

Rất cổ quái đi à nha!

- Ngăn không được, ngăn không được? Rõ ràng còn ngăn không được!

Không biết mọi người phía dưới giật mình, tinh thần của Nhiếp Vân tập trung cao độ, sắc mặt ngưng trọng.

Những công kích này nói đến rườm rà, trên thực tế theo Vân Huyên đánh ra Đại Nho Từ Hải công kích đến hắn thi triển ra rất nhiều thiên phú, cộng lại cũng chưa tới nửa cái hô hấp, mà khoảnh khắc ngắn ngủi này, Nhiếp Vân thi triển ra tất cả thủ đoạn một lần, lại không ngăn trở được Đại Nho Từ Hải!

- Nhanh nghĩ biện pháp...

Trong óc cấp tốc xoay tròn, trong mắt Nhiếp Vân có từng đạo hào quang lập loè, muốn nghĩ ra biện pháp chống cự tốt nhất, bất quá, thời gian đã không còn kịp rồi.

Ầm ầm!

Đại Nho Từ Hải công kích lập tức phá tan tất cả ngăn cản, ầm ầm mà xuống, vô số văn tự trong nháy mắt xâm nhập trong đầu của hắn.

Đã bị công kích, toàn thân Nhiếp Vân cứng ngắc.

- Ha ha, trúng Đại Nho Từ Hải ta toàn lực thi triển, nhìn ngươi lần này còn chết không!

Thấy Đại Nho Từ Hải tích súc hồi lâu thẳng tắp tiến vào trong óc Nhiếp Vân, Vân Huyên cất tiếng cười to, miệng lớn thở hổn hển.

Chiêu Đại Nho Từ Hải này tích súc thời gian dài như vậy, cơ hồ tiêu hao tất cả lực lượng của nàng, uy lực thật không phụ hi vọng, ẩn chứa lực lượng Nho môn thuần chính nhất, nếu như không phải người Nho môn, bị đánh trúng, nhẹ thì linh hồn mất đi biến thành ngu ngốc, nặng thì tử vong, không có bất kỳ chỗ trống.

Ngay cả cường giả Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong, cũng ngăn cản không nổi!

Chính bởi vì như thế, Vân Huyên bị Tam Nguyên Kim Cương Lãng thiếu chút nữa đánh chết, cũng không có buông tha cho chiêu này, cố nén thống khổ ngưng tụ thành hình.

Rốt cục, chẳng những hình thành chiêu này, còn đánh trúng Nhiếp Vân.

Chứng kiến thiếu niên nàng thống hận nhất, làm cho nàng nhận hết sỉ nhục, toàn thân cứng ngắc ở trên không trung, tùy thời có thể rơi xuống, trong lòng sảng khoái có thể nghĩ.

Ác khí tích súc hồi lâu rốt cục có thể báo!

- Nhiếp Vân, vô luận ngươi có kỳ ngộ thật tốt, thiên phú thật tốt, Vân Huyên ta cũng là khắc tinh của ngươi, cho ngươi sống thì sống, cho ngươi chết thì chết!

Không ngừng cười lạnh, cho rằng Nhiếp Vân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Vân Huyên hưng phấn đến hai mắt đỏ thẫm.

- Nguy rồi... Nhiếp Vân!

Vân Huyên hưng phấn gầm rú, đánh thức Di Tĩnh và Dịch Thanh giằng co không dứt, hai người đồng thời ngừng tay ra, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Tuy các nàng không biết uy lực của Đại Nho Từ Hải, nhưng chứng kiến Nhiếp Vân ở trên không trung như cọc gỗ, không nhúc nhích, liền biết chắc nhận lấy trọng thương trước nay chưa có!

- Lần này hắn chết chắc rồi!

Di Hoa ở trong ngực Di Tĩnh lúc này nhờ đan dược đã có hiệu quả, từ từ tỉnh dậy, chứng kiến tràng cảnh trước mắt, trên mặt cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.