Vô Tận Đan Điền

Chương 1209: Bị phát hiện (1)



Ba người tiếp tục tiến lên, lại thu không ít bảo vật.

Hiện tại Nhiếp Vân còn cường đại hơn lúc ở Hóa Vân Tông quá nhiều, tinh thần quét qua, thiên thủ sư vươn tay bắt lấy, vô số tài bảo liên tục tiến vào trong nạp vật đan điền vừa tấn cấp hình thái thứ ba.

Cũng chỉ có đan điền hình thái thứ ba mới có thể chứa nhiều như thế, nếu không đổi lại những người khác chỉ sợ sẽ nhìn bảo sơn mà than thở.

- Ân? Cả tàng bảo khố sắp bị chúng ta cạo sạch, tại sao không tìm được chưởng giáo ấn đâu cả?

Ba người một đường vơ vét đã qua gần hai ngày, mắt thấy đến cuối tàng bảo khố nhưng không phát hiện tung tích của chưởng giáo ấn.

Về phần Cửu U Các chủ nói Cửu U Quyền Trượng cũng không tìm được, điểm này làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.

Chẳng lẽ hai thứ đó không ở đây sao?

- Ân, mau nhìn phía trước kìa, trên đó có cái gì?

Đột nhiên Thiên Huyễn nhìn thấy cái gì đó.

nhìn theo ngón tay của hắn đang chỉ, hai người Nhiếp Vân nhìn thấy cuối bảo khố có bình đài, trên bình đài có một bóng người đang ngồi, dung mạo lờ mờ có thể phân biệt.

- Này... Này... Điều đó không có khả năng, là Vân Huyên?

Nhiếp Vân và Thiên Huyễn nhìn thấy bóng người liền chấn động ngây người.

Thân ảnh xuất hiện trước mặt hai người có thân thể uyển chuyển, vòng eo thon gầy bị đai lưng bao phủ, mềm mại như rắn nước và đầy vũ mị, dung nhan tuyệt mỹ, đôi mắt nhắm chặt ngồi trên bình đài không nhúc nhích, dường như đã ngủ.

Vân Huyên, Nhiếp Vân tới tràng cảnh chiến đấu lúc trước, người yêu Thiên Huyễn, tuyệt đối sẽ không nhận lầm, tuyệt đối là nàng không thể nghi ngờ!

Nhưng mà Vân Huyên không có hô hấp, cũng không có hấp thu linh khí, có lẽ đã chết, là một cổ thi thể!

Có thể...

- Không phải thi thể Vân Huyên đã bị đốt thành tro bụi rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này?

Ban đầu Lăng Tiêu đỉnh đánh chết Vân Huyên, thời điểm xử trí thi thể thì hắn đã đốt thành tro bụi, tại sao lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn bảo tồn nguyên vẹn như thế?

- Đây không phải Vân Huyên, là thi thuế của cường giả Toái Thần Cảnh lưu lại, các ngươi nhìn kỹ, trên người có rất nhiều đường vân, cả thân thể đã vỡ vụn.

Sắc mặt lão tửu quỷ mặt ngưng trọng lên tiếng.

- Di thuế của cường giả Toái Thần Cảnh sao?

Nhiếp Vân và Thiên Huyễn lúc này mới chú ý tới, trên người Vân Huyên quả nhiên có vết rách rậm rạp chằng chịt, nó giống hệt di thuế của lão tửu quỷ lúc trước, rách từ trong ra ngoài, không thể chữa trị được nữa.

- Chẳng lẽ đây chính là thi thể của... Thiên Yêu Thánh Hoàng?

Nội tâm Nhiếp Vân khẽ động.

Quốc gia yêu nhân chỉ có một cường giả Toái Thần Cảnh là Thiên Yêu Thánh Hoàng, nếu như không phải nàng, khẳng định không có người khác.

- Thiên Yêu Thánh Hoàng là nam hay nữ không có người biết rõ, cũng có khả năng là nữ nhân, có lẽ Vân Huyên là con gái của nàng.

Lão tửu quỷ trầm tư nói.

- Con gái... Cho dù là con gái cũng không có tương tự lớn như thế, dường như là tỷ muội song sinh.

Thiên Huyễn nhịn không được lên tiếng.

Nói thật, thi thể này có bộ dạng rất giống Vân Huyên, giống tới mức hoàn mỹ không tỳ vết, đồng dạng còn có vũ mị lạnh nhạt kia... Quả thực giống như đúc, nếu như trao đổi thân phận hai người với nhau, như vậy...

Sau khi trao đổi thân phận và nói lời yêu thương với Thiên Yêu Thánh Hoàng, nội tâm Thiên Huyễn lúc này sinh ra cảm giác ác hàn.

- Ta cũng không biết, đối với Thiên Yêu Thánh Hoàng, Hóa Vân Tông chúng ta chỉ có tổ tiên võ đạo sư lưu lại bản chép tay, bên trong chỉ có ghi lại vài lời, là nam hay nữ cũng không biết, hiện tại xem ra hẳn là nữ nhân không thể nghi ngờ, đây là di thuế của nàng.

Lão tửu quỷ lắc đầu.

- Không nghĩ tới Thiên Yêu Thánh Hoàng lại là nữ nhân? Hơn nữa giống Vân Huyên như đúc, võ đạo sư không có lưu lại vài lời về nàng...

Biết rõ Thiên Yêu Thánh Hoàng là nữ tử, có bộ dạng giống Vân Huyên, nội tâm Nhiếp Vân lại sinh ra nghi hoặc, tổ tiên võ đạo sư tiến vào quốc gia yêu nhân đánh giết Thiên Yêu Thánh Hoàng mà không thành công, có lẽ... Một người một yêu có qua lại không muốn ai biết.

Nếu như không có loại chuyện này, võ đạo sư luyện chế phù thiên chi tâm khẳng định phi thường che giấu, làm sao bị Thiên Yêu Thánh Hoàng đạt được? Cho dù có người Di Thần Tông trợ giúp cũng không dễ dàng như thế...

Nếu không phải như vậy, vì sao trong bản ghi chép không có ghi Thiên Yêu Thánh Hoàng là nữ tử?

Đương nhiên những chuyện này dã qua, tổ tiên võ đạo sư cũng biến mất trong dòng sông lịch sử, không thể khảo cứu, cũng không thể khảo cứu.

- Kỳ thật t đã sớm nghĩ Thiên Yêu Thánh Hoàng có thể là nữ tử...

- U Minh hoàng tộc chỉ có nữ tử mới có thể hoàn toàn phát huy ra uy lực huyết mạch, Thiên Yêu Thánh Hoàng lợi hại như thế, khẳng định có quan hệ với huyết mạch, tự nhiên không thể nào là nam nhân!

- Được rồi, đừng nghiên cứu di thuế này, Toái Thần Cảnh đột phá như thế nào, ta chẳng những có công pháp kỹ càng mà còn có kinh nghiệm, không cần phải xem thư snayf, tông chủ, lần này chúng ta đi tìm chưởng giáo ấn đã lãng phí không ít thời gian, ngươi nhìn xem có thể mượn nhờ tám chưởng giáo ấn tìm kiếm một cái còn lại hay không? Một khi tìm được, trực tiếp rời đi!

Lão tửu quỷ cắt ngang lời hai người và lên tiếng.

Tiến vào Thánh Hoàng Cung, lão tửu quỷ cũng ý thức được nơi này phòng ngự sâm nghiêm, bằng vào thực lực của hắn và Nhiếp Vân căn bản không thể lật nổi sóng gió gì, còn không bằng tìm được chưởng giáo ấn sau đó rời đi, nếu như Thiên Yêu Thánh Hoàng dám đi đại lục Phù Thiên thì tốt nhất, không đi có chín cái chưởng giáo ấn cũng có được năng lực mở Bắc Đẩu tinh phủ, chuyến đi này không tệ.

- Tta thử xem!

Nhiếp Vân phất một cái, liên hợp tám cái chưởng giáo ấn, chúng xuất hiện trước mặt và xoay tròn, bên trong mang theo khí tức đặc thù sau đó truyền ra ngoài.

Ông!

Nó rung động lắc lư, tám cái chưởng giáo ấn liên hợp hình thành hào quang, truy tung chi khí lan ra chung quanh sau đó cảm ứng với nhau.

- Ân? Dường như không nằm trong tàng bảo khố....

Tinh thần câu thông chưởng giáo ấn, Nhiếp Vân cau mày càng sâu.

Trong cảm ứng của nàng, chưởng giáo ấn cuối cùng không có nằm trong tàng bảo khố này, mà là đang ở trong thời không phi thường xa xôi.

- Lực lượng gia trì, truy tung cảm ứng!

Hừ nhẹ một tiếng, hắn điểm vào chưởng giáo ấn vài cái, từng đạo hào quang bay ra ngoài và tứ tán các nơi, trong đó có một đạo bay lên trời, không biết đi nơi nào.

Hô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.