Vô Tận Đan Điền

Chương 1216: Mượn Thánh Hoàng dùng một lát (1)



- Vốn tưởng rằng sắp thất bại, cuối cùng vẫn thành công!

Nhiếp Vân vặn lưng một chút, hắn đứng lên và dùng giọng khàn khàn lên tiếng.

Bọn họ cho rằng mình bị đoạt xá thành công, như vậy cứ tạm thời giả mạo, có lẽ có thể thu hoạch lớn hơn.

- Chúc mừng Minh Giang đại nhân đoạt xá thành công!

Minh Hoành, Minh Hinh hưng phấn ôm quyền nói.

- Ân, ngươi chính là Thiên Yêu Thánh Hoàng của Nhân giới sao!

Hất lên tay đi về phía trước hai bước, hắn ngồi xuống chủ vị trên đại điện, nói với Thánh Hoàng.

- Nhân giới Thiên Yêu Thánh Hoàng bái kiến Minh Giang đại nhân!

Thiên Yêu Thánh Hoàng biết rõ người trơớc mặt có thân phận cao hơn Minh Hoành, Minh Hinh, không dám khinh thường, nàng quỳ một gối cung kính lên tiếng.

- Thiên Yêu Thánh Hoàng, hừ, trơớc mặt chúng ta còn dám dùng xưng hô này? Ngươi thật lớn mật!

Hừ lạnh một tiếng, Nhiếp Vân không chút khách khí tát một acis.

Ầm!

Thiên Yêu Thánh Hoàng còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy tối sầm, nàng bay ra ngoài sau đó phun một ngụm máu tươi, hàm răng tan vỡ.

- Thuộc hạ không dám...

Thiên Yêu Thánh Hoàng không nghĩ tới đặc sức mạnh nhất tân tân khổ khổ chờ thức tỉnh vừa gặp mặt đã tát mình, đau đớn kịch liệt càng làm lửa giận bộc phát nhưng không dám phản bác, nàng cúi đầu nhận sau và thừ nhận khuất nhục.

- Minh Giang đại nhân, ngươi quên Hoàng Vương bàn giao rồi sao, tuy Thiên Yêu Thánh Hoàng là thân thể ti tiện hạ giới nhưng huyết mạch là hắn cố ý lưu quân cờ ở lại, nếu đánh nàng như vậy...

Thấy Thiên Yêu Thánh Hoàng không còn cao ngạo như trước, vẻ mặt nhẫn nhục chịu đựng, nội tâm Nhiếp Vân cười to, đang muốn ra tay lần nữa chợt nghe bên tai có truyền âm vang lên.

Người truyền âm là Minh Hoành cũng mang theo nghi vấn và kỳ quái.

- Ah, đầu tiên cứ ra oai phủ đầu, bằng không thật sự cho rằng mình lợi hại cỡ nào...

Nội tâm Nhiếp Vân rùng mình, thuận miệng giải thích.

Sớm đã biết rõ huyết mạch của Thiên Yêu Thánh Hoàng không đơn giản, hiện tại xem ra còn đáng sợ hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Hoàng Vương, tuy không biết địa vị cụ thể như thế nào nhưng từ thần thái tôn kính và xưng hô của Minh Hoành, tự nhiên hắn biết rõ là nhân vật tuyệt đỉnh số một số hai của U Minh nhất tộc, loại người này lưu lại huyết mạch, bố trí đánh cờ thì làm sao có thể đơn giản.

- Minh Giang đại nhân, trước kia Thiên Yêu Thánh Hoàng nói chuẩn bị Tiên Thiên linh binh cho chúng ta bị thân thể này trước khi đoạt xá lấy đi, ta xem cứ lấy ra đi, lại thông qua khe nứt Linh giới truyền tin cho Hoàng Vương, từ đó để nàng yên tâm.

Minh Hoành nói.

- Tiên Thiên linh binh...

Nhiếp Vân mày nhăn lại.

Trước kia đi tàng bảo khố trộm đồ đúng là đạt được vài món Tiên Thiên linh binh, những linh binh này có đẳng cấp tương đương U Minh Kiếm, cho đám người lão tửu quỷ sử dụng sẽ gia tăng thực lực rất lớn, làm sao có thể giao ra chứ!

Lúc này làm ra bộ dáng trầm tư, nhìn về phía Thiên Yêu Thánh Hoàng.

- Ta nghe nói năm đó võ đạo sư luyện chế phù thiên chi tâm thành chín chưởng giáo ấn, trong đó một cái nằm trên người của ngươi, thứ này có thể câu thông Linh giới và đại lục Phù Thiên, còn cường đại hơn cả Tiên Thiên linh binh, lấy ra cho ta xem một chút.

- Ah...

Thiên Yêu Thánh Hoàng sững sờ, trên mặt mang theo nghi hoặc nhưng không dám phản bác.

- Vâng!

Nói xong bàn tay của nàng cầm chưởng giáo ấn đưa tới, nó tỏa ra khí tức chấn động nồng đậm, chỉ bằng vào khí thế đã cường đại hơn so với tám chưởng giáo ấn còn lại.

Không hổ là cái trọng yếu nhất, chỉ từ điểm này đã có thể xác nhận.

- Không sai!

Nhiếp Vân cầm chưởng giáo ấn trong tay, nhẹ nhàng khẽ động ném vào đan điền dung hợp với tám cái khác, từ đó cấu thành phù thiên chi tâm.

- Minh Giang đại nhân, trước khi hạ giới Hoàng Vương từng một mình gọi ngươi qua, nói nhiệm vụ hạ giới lần này ngươi sẽ an bài chúng ta một chút, mọi người chia nhau hợp tác, cũng mau chóng hoàn thành và quay về Linh giới.

Đột nhiên Minh Hinh vẫn không nói chuyện lên tiếng.

- Ân, tốt!

Nhiếp Vân gật gật đầu, đang muốn cân nhắc làm thế nào hồ lộng vượt qua đã nhìn thấy Minh Hoành, Minh Hinh nhìn nhau, lúc này lập tức vây quanh hắn.

Nhìn thấy loại tình huống này Nhiếp Vân biết rõ khả năng đã lòi đuôi, lúc này đột nhiên đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc.

- Các ngươi muốn làm gì?

- Hoàng Vương căn bản không có gọi ngươi đi gặp một mình, ngươi không phải Minh Giang đại nhân, rốt cuộc là ai?

Sắc mặt Minh Hinh trầm xuống.

- Ta là ai? Ta là gia gia của ngươi!

Nhiếp Vân cười ha ha, linh hồn khổng lồ gia trì đánh tới một quyền.

Đối với người có linh hồn cường đại như Minh Hoành, Minh Hinh, Nhiếp Vân sớm biết ngụy trang thành Minh Giang không bao lâu sẽ bị phát hiện, hắn không thèm quan tâm, dù sao một chưởng giáo ấn cuối cùng đã tới tay, có trở mặt cũng không có gì.

Linh hồn ba ngàn thê độ phối hợp với Vũ Thần Quyền thức thứ mười tự nghĩ ra, lực lượng trùng kích bàng đại làm cho cả Thánh Hoàng Cung xuất hiện vết rách, vô số đại trận phòng ngự nổ tung, vết nứt không gian đen kịt giao thoa lẫn nhau, quyền kình đánh thẳng vào Minh Hinh.

- Đáng giận!

Minh Hinh không nghĩ tới người trơớc mặt không phải Minh Giang, sắc mặt trầm xuống, linh hồn chi lực bộc phát nghênh tiếp quyền kình.

Bành!

Hai đại siêu cấp cường giả ra tay đối kháng lẫn nhau, lúc này vách tường Thánh Hoàng Cung bị chấn động sụp đổ, hai người đồng thời lui về phía sau hai bước, cũng không ai làm gì được ai.

Tất cả mọi người đều là cường giả linh hồn ba ngàn thê độ, là mạnh nhất dưới Linh giới, Nhiếp Vân muốn giết Minh Hoành khó, nàng muốn giết mình cũng không có khả năng.

- Còn không động thủ!

Minh Hinh một chiêu thất bại, nàng thét lên và kêu gọi Minh Hoành cùng tiến lên.

- Dám gạt chúng ta, muốn chết!

Thực lực của Minh Hoành và Minh Hinh không kém nhau nhiều, người phía trước đánh ra một quyền, phía trước có lỗ đen quay cuồng, lực lượng cuồng bạo phối hợp với Minh Hinh tấn công Nhiếp Vân.

- Ha ha, ỷ vào nhiều người muốn giết ta? Các ngươi nằm mơ đi!

Vận chuyển thiên phú thiên thủ sư, Nhiếp Vân vung hai tay ngưng tụ thành quyền, tay trái Vũ Đạo Phá Hư Quyền, tay phải Vũ Thần quyền nghênh đón.

Đối mặt với kẻ có thực lực mạnh ngang nhau, người khác có lẽ còn có thể luống cuống tay chân, làm võ đạo sư, thiên phú thiên thủ sư có thể không đáng lo.

Ầm ầm!

Bốn quyền tấn công, Minh Hoành, Minh Hinh lại lùi bước, Nhiếp Vân lập tức vẽ về phía trước một cái.

- Muốn chạy, chạy đi đâu!

Hai người thân là đại nhân vật của Linh giới, bị trêu đùa như vậy làm sao có thể nuốt giận cơ chứ, đồng thời la hét, song chưởng xé rách bầu tơời, Thánh Hoàng Cung đã giật ra sau đó lao lên trên cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.