Cho dù lôi kiếp hay vẫn là tường vân đều cực kỳ mẫn cảm với người độ kiếp, vừa rồi khí tức linh hồn Nhiếp Vân cải biến, tường vân giống như vật vô chủ, hiện tại đột nhiên xuất hiện tương đương tìm được chủ nhân, bị hắn hấp thu không còn lại gì.
- Đáng giận, phốc!
Nhìn thấy tình cảnh trước mặt và nghe nói như thế, hai người không chịu nổi đồng thời phun máu tươi.
Quá mẹ con nó đả thương người... Đáng giận, đáng giận ah!
Hai người lúc này hận Nhiếp Vân tới mức dốc hết nước trong thiên địa cũng không thể rửa sạch.
...
Không để ý tới sắc mặt hai người Minh Hoành, Minh Hinh cực kỳ khó coi, lúc này Nhiếp Vân đang ở trong không gian loạn lưu, một tay bóp cổ Thiên Yêu Thánh Hoàng, một tay cầm lấy linh thú tường vân, hắn suy nghĩ làm sao thôn phệ cả hai thứ này.
Nghĩ tới vừa rồi tình huống cấp bách cho nên thay mận đổi đào chi thuật, không nghĩ tới lại thành công, bởi như vậy chẳng những tương đương thành công vượt qua lôi kiếp, hắn còn bắt lấy Thiên Yêu Thánh Hoàng, lại có được linh thú tường vân, chỉ cần thôn phệ thì lực lượng của hắn càng tinh tiến hơn nữa.
- Ba ba, đem tường vân cho ta ăn đi!
Thời điểm Nhiếp Vân cân nhắc nên thôn phệ linh thú tường vân lại nghe có âm thanh nói nhỏ bên tai, đôi mắt sáng ngời.
- Tiểu Long ngươi tỉnh?
Hô!
Không gian trước mắt chấn động, Ngũ Trảo Kim Long xuất hiện ngay trước mặt.
Lúc này tiểu Long đã lớn hơn trước một vòng, long lân toàn thân màu vàng chói mắt, vừa nhìn đã cảm thấy bất phàm.
Tiểu Long lần trước bị huyết mạch U Minh hoàng tộc của Vân Huyên oanh kích hôn mê, đến bây giờ mới tỉnh lại.
- Ân, tiểu Long ngủ một giấc thật thoải mái, đã sớm muốn tỉnh lại, lại nghĩ tới không có gì nên ngủ tiếp, vừa rồi nghe thấy hương vị linh thú tường vân cho nên thức tỉnh, hắc hắc, tiểu Long nghe lời a!
Tiểu Long duỗi người, nói.
- Ách... Nghe lời!
Nghe được nó nói thế Nhiếp Vân cũng im lặng.
Không hổ là ăn hàng mười phần, còn tưởng rằng ngươi lâm vào hôn mê, thì ra chỉ là ngủ làm hại ta lo lắng nhiều như thế.
Đối với tiểu Long, Nhiếp Vân cũng không keo kiệt, hắn vung tay ném linh thú tường vân tới, tiểu Long há mồm nuốt vào, đầu lưỡi liếm liếm hàm răng bộ dáng chưa thỏa mãn.
- Ăn ngon! Còn nữa... hay không?
Chép miệng chậc lưỡi ba cái, đôi mắt tiểu long mở to với vẻ khát vọng.
- Khục khục, không còn! Đúng rồi, ta có không ít Kim Tủy Linh Dịch, có thể cho ngươi ăn!
Nhiếp Vân nhớ tới có được biển Kim Tủy Linh Dịch cho nên lên tiếng.
- Kim Tủy Linh Dịch, đó là của ta...
Thiên Yêu Thánh Hoàng bị hắn bóp cổ da mặt co rúm, toàn thân co rút từng hồi
Bảo bối trong tàng bảo khố là tâm huyết của nàng bao nhiêu năm qua, hiện tại không công tiện nghi gia hỏa này, ngay cả mình...
- Tốt! Ta muốn ăn!
Tiểu Long cũng không biết Kim Tủy Linh Dịch là cái gì, nghe có ăn cho nên hưng phấn gật đầu như gà mổ thóc.
- Tiến vào Tử Hoa động phủ đi!
Nhiếp Vân cười cười, hắn mang Thiên Yêu Thánh Hoàng và tiểu Long tiến vào động phủ.
Trong động phủ.
Thiên Huyễn và lão tửu quỷ đồng thời ngồi trên quảng trường to lớn, bọn họ cau mày lo lắng.
- Đã qua hơn mười ngày, tông chủ cũng không biết như thế nào, không có gì mới tốt.
Mười ngày trước linh hồn của Nhiếp Vân đột nhiên biến mất, lão tửu quỷ không liên lạc được, lúc này hai người lâm vào khủng hoảng.
- Yên tâm đi, có lẽ không có việc gì, Nhiếp Vân là chủ nhân Tử Hoa động phủ, nếu như có chuyện thì động phủ sẽ khôi phục như cũ, mà không phải bộ dạng thu nhỏ như bây giờ.
Thiên Huyễn nói.
Pháp bảo như động phủ thời điểm không còn ý chí của chủ nhân sẽ khôi phục nguyên trạng, lúc này Tử Hoa động phủ vẫn co đầu rụt cổ trong cơ thể Nhiếp Vân, nói rõ hắn không xuất hiện vấn đề quá lớn.
- Chỉ hy vọng như thế a, Thiên Yêu Thánh Hoàng quá mạnh mẽ, chúng ta trộm tàng bảo khố của nàng bị phát hiện, làm sao có thể có việc gì, có lẽ tông chủ bị bắt...
Ngày đó tại tàng bảo khố, hai người bị Nhiếp Vân thu vào động phủ, sau đó không còn phát hiện tình huống bên ngoài, muốn linh hồn câu thông Nhiếp Vân nhưng không có đáp lại, trôi qua vài ngày như thế, đổi lại là ai cũng lâm vào khủng hoảng.
- Thực lực Thiên Yêu Thánh Hoàng mạnh như thế nào? Chẳng lẽ còn mạnh hơn Nhiếp Vân sao?
Thiên Huyễn nghi hoặc.
- Ta cũng không biết lợi hại như thế nào nhưng Thiên Yêu Thánh Hoàng là lão quái vật sống sót từ thời kỳ võ đạo sư, thủ đoạn nhiều vô số kể, võ đạo sư cũng không thể làm gì nàng đủ thấy đáng sợ, hơn nữa trước kia ta nhìn thấy bản ghi chép của tổ sư, Thiên Yêu Thánh Hoàng còn có thể thông qua tế tự câu thông U Minh giới, vạn nhất đạt được chút ít Tiên Thiên Linh Bảo, Linh giới phù lục, muốn vây khốn tông chủ cũng không phải khó.
- Nói như vậy chẳng phải Nhiếp Vân dữ nhiều lành ít?
Thiên Huyễn rung động không nhỏ.
- Ân, hiện tại ta chỉ hi vọng tông chủ có thể thuận lợi đào thoát, đừng có ngoài ý muốn xuất hiện là được rồi.
Lão tửu quỷ lo lắng nói ra.
- Các ngươi thật sự không tin tưởng ta mà.
Còn chưa dứt lời đã có tiếng cười ha ha vang lên, ngay sau đó không gian vặn vẹo, thân ảnh hai người và tiểu Long đồng thời xuất hiện.
Dường như thân thể nghe được hai người nói chuyện nên vẻ mặt cười khổ.
- Tông chủ?
- Nhiếp Vân!
Nhìn rõ ràng người nói chuyện, ánh mắt hai người mang theo hào quang hưng phấn.
- Không có việc gì là tốt rồi, Ân, nàng là.. Ah, Thiên Yêu Thánh Hoàng?
Thiên Huyễn đang muốn nói gì đó, đột nhiên nhìn trong tay Nhiếp Vân có tù binh bị bóp cổ như con gà nên giật mình.
- Không sai, là Thiên Yêu Thánh Hoàng, ta "mượn" trong tay hai sứ giả Linh giới.
Nhiếp Vân cười nói.
- Thiên Yêu Thánh Hoàng? Mượn?
Lão tửu quỷ, Thiên Huyễn như hai hòa thượng gãi đầu trọc không rõ ra làm sao.
- Chuyện là như thế này...
Thấy bọn họ nghe không hiểu, Nhiếp Vân cũng nói rõ một ít tình hình chi tiết sau khi rơi khỏi tàng bảo khố, hắn cũng không nói khuyên tai mà Đạm Đài Lăng Nguyệt đưa cho, vật này là Lăng Nguyệt lưu lại cho hắn, hắn không muốn có người khác biết.
Hai người Thiên Huyễn nghe nói Thiên Yêu Thánh Hoàng tế tự dẫn động cường giả Linh giới đoạt xá Nhiếp Vân, bỗng nhiên sắc mặt biến hóa.
Nghe được phong hồi lộ chuyển, chẳng những vượt qua cường giả Linh giới đoạt xá, thậm chí còn đào hố đối phương, thuận tiện bắt Thiên Yêu Thánh Hoàng, tất cả đều làm hai người bọn họ trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này người Linh giới cảm thấy thiệt thòi lớn, chỉ sợ cũng chỉ có hắn làm được, đổi lại những người khác, chỉ sợ đã sớm bị đoạt xá.