Vô Tận Đan Điền

Chương 1272: Hoàng Vương Thần Vân



Đối mặt Minh Hồng trào phúng cùng cười nhạo, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, ngược lại khẽ cười một tiếng, ngón tay điểm một cái, lòng bàn tay lần nữa hiện ra bảy thanh trường kiếm.

Bảy chuôi kiếm này vừa xuất hiện liền hô ứng với Bắc Đẩu tinh cung, tựa hồ mang theo liên hệ đặc thù nào đó.

- Cái này... Đây là Bắc Đẩu Thất kiếm? Điều này sao có thể? Ngươi vừa rồi lấy...

Chứng kiến bảy chuôi kiếm này, Minh Hồng chỉ cảm thấy trong đầu mê muội, linh hồn thiếu chút nữa sụp đổ.

- Thất kiếm vừa rồi chỉ là phỏng chế phẩm ta làm ra mà thôi, chẳng lẽ ngươi tưởng là thật? Nói cho ngươi biết, từ lúc ngươi nhanh như vậy hiến tế linh hồn cho ta, ta biết ngay ngươi là muốn lợi dụng ta, bất quá... ta làm sao không muốn lợi dụng ngươi! Làm sao luyện hóa Bắc Đẩu tinh cung, ta khẳng định không biết tinh tường bằng ngươi, giết ngươi ngươi cũng sẽ không nói, không bằng tương kế tựu kế, xem xem các ngươi muốn làm như thế nào!

Khẽ cười một tiếng, bàn tay Nhiếp Vân run lên, lần nữa thu hồi Thất kiếm về đan điền.

Minh Hồng từ vừa mới bắt đầu liền nói dối hết bài này đến bài khác, cái gì Hướng Vinh chi thụ ngoại trừ huyết tế không cách nào làm cho nó sinh trưởng, cái gì Minh Hinh bằng vào linh hồn có thể thông qua hư không không bị thương tổn, không biết Bắc Đẩu tinh cung tổng cộng có bao nhiêu cửa...

Hoàng Vương phí công phu lớn như vậy để cho hắn hạ giới, nếu như ngay cả những sự tình cơ bản nhất này cũng không biết rõ ràng, liền không xứng gọi Hoàng Vương rồi!

Nói những cái này mục đích của hắn rất đơn giản, chính là vì để cho mình giảm bớt tốc độ tiến vào Kiếm Cung, cho Minh Hinh có nhiều thời gian hơn chuẩn bị.

Nhìn những sơ hở này ở trong mắt, nhưng Nhiếp Vân không nói ra, mục đích rất đơn giản, là cố nén, muốn xem bọn hắn dùng phương pháp gì luyện hóa Tinh Cung.

Về phần Thất kiếm giả, vô cùng đơn giản, ban đầu ở Lạc Khúc mộ, Nhiếp Vân từng thấy qua Thiên Cơ kiếm giả, chuôi kiếm này vô luận ngoại hình chất liệu đều không khác, nhìn không ra thật giả, lúc trước Lạc Khúc cũng có chuẩn bị ở sau như thế, Nhiếp Vân sao có thể không chuẩn bị gì?

Trên thực tế dừng lại ở Phù Thiên đại lục một tháng, một là phòng ngừa Yêu nhân xâm lấn, để thực lực nhân loại tăng cường, nhưng trọng yếu nhất là chế tạo Thất kiếm giả, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.

Một tháng thời gian, chế tạo ra Thất kiếm giả, cho dù linh hồn ba ngàn thê độ cũng nhìn không ra!

- Ngươi...

Nghe được Nhiếp Vân nói, trong mắt Minh Hồng mới lộ ra vẻ hoảng sợ, toàn thân run lên muốn bay đi.

- Còn muốn đi? Lưu ngươi cũng vô dụng, vậy thì chết đi!

Hừ một câu, Nhiếp Vân giơ quyền trái lên, dùng Đại Từ Đại Bi Bất Động Minh Vương Quyền, nắm tay phải giơ lên, là Võ Đạo Phá Hư Quyền, hai quyền giao hòa, phối hợp năng lực đặc thù thiêu đốt linh hồn của Diễm Hỏa, ầm ầm xé rách không gian, quấy nhập đối phương ở trong đó.

- A...

Kêu thảm một tiếng, Minh Hồng còn không có bay xa, đã bị lực lượng cuồng bạo cuốn vào, phát ra kêu thảm thê lương, hồn phi phách tán, không còn có khả năng khôi phục.

- Đi thôi, vừa rồi trên bảy thân kiếm giả, ta đã để lại Truy Tung chi khí, nhanh qua xem!

Đánh chết Minh Hồng, Nhiếp Vân cười một tiếng, đầu ngón tay vờn quanh Truy Tung chi khí, cảm ứng phương hướng, thả người bay về phía trước.

Vù vù!

Rất nhanh, mọi người đi tới Thiên Quyền cung ở trung ương nhất, mọi người vừa mới dừng lại liền chứng kiến Minh Hinh ở phía trước giơ Thất kiếm lên, nhìn chằm chằm vào thiên không, miệng nói lẩm bẩm.

Lúc này Minh Hinh ở đâu là trạng thái linh hồn gì, thân thể hoàn hảo không tổn hao, hơn nữa tựa hồ không biết sử dụng bí thuật gì, lộ ra càng thêm yêu dị, càng thêm dữ tợn đáng sợ, trên người không ngừng phát ra yêu khí nồng hậu dày đặc, kích động không gian chung quanh phát ra thanh âm phần phật, giống như bị vòi rồng va chạm.

Từ điểm đó có thể nhìn ra cái gọi là hiến tế huyết mạch của Minh Hồng, mới có thể để cho Hướng Vinh chi thụ tăng trưởng, toàn bộ đều là lời nói dối.

Mục đích rất đơn giản, là để cho đám người Nhiếp Vân tự giết lẫn nhau.

Lúc ấy Nhiếp Vân đã nghĩ thông suốt, cho nên mới lần nữa ngăn cản bọn người Lạc Khuynh Thành yêu cầu, nhưng Linh Tê Tuyền Thủy có thể làm cho Hướng Vinh chi thụ sinh trưởng, lại là ngoài ý liệu của hắn.

- Tông chủ, ngươi xem!

Đột nhiên, lão tửu quỷ chỉ tới trước.

Nhiếp Vân nhìn lại, chỉ thấy đỉnh Thiên Quyền cung ở trên đầu Minh Hinh, bảy ngôi sao khảm nạm ở bảy phương vị, tựa như nắng gắt cực nóng, không ngừng tản mát ra hào quang cường đại đến cực điểm.

- Bắc Đẩu tinh quân vĩ đại, hậu nhân thông qua khảo nghiệm tới đây, nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của ngươi...

Minh Hồng dùng một loại ngôn ngữ đặc thù chậm rãi nói, đột nhiên bàn tay run lên, Thất kiếm thẳng tắp kích xạ vị trí Thất Tinh.

Ầm ầm!

Tựa hồ nghe được ngôn ngữ nàng tế tự cùng với Thất kiếm, Thất Tinh đột nhiên nổ vang, phảng phất như muốn tiếp nhận truyền thừa nào đó, bất quá, khi Thất kiếm đi vào trước mặt Thất Tinh, người sau phảng phất như tôn nghiêm bị khiêu chiến thật lớn, nổ vang kịch liệt, quấy bảy chuôi kiếm giả thành bụi phấn.

Đồng thời một cột sáng kích xạ xuống, hung hăng đánh vào trên lưng Minh Hinh, làm cho nàng cuồng phun máu tươi, cả người giống như bao cát rớt xuống.

May mắn Thất Tinh ở trên không trung không đuổi tận giết tuyệt, nếu không chỉ lần này, là có thể để cho nàng hồn phi phách tán, trực tiếp tử vong.

- Đây là có chuyện gì, trình tự của ta không sai, chuyện gì xảy ra...

Không rõ đến cùng xảy ra chuyện gì, Minh Hinh giãy dụa từ trên mặt đất bò lên, không thể tin được.

Trình tự của nàng hoàn toàn dựa theo Hoàng Vương đại nhân nhắn nhủ hoàn thành, không có chút sai lầm nào, vì sao không được?

- Trình tự của ngươi không sai, nhưng Thất kiếm trong tay ngươi là giải!

Thấy một màn như vậy, Nhiếp Vân đã biết toàn bộ quá trình, cười đi ra.

- Thất kiếm là giải?

Nghe Nhiếp Vân nói, Minh Hinh lập tức hiểu được, sắc mặt đột nhiên dữ tợn.

- Dám cho ta giải, vậy ngươi chết đi!

Ầm ầm!

Quỷ Trảo cầm ra, không gian tầng tầng xé rách, tịch cuốn tới Nhiếp Vân.

- Ai chết còn không nhất định, phá...

Chứng kiến cử động của nàng, Nhiếp Vân cười khẽ, giơ lên Truy Linh Kiếm, một đạo kiếm quang bắn ra.

Truy Linh Kiếm là vừa rồi Yêu Vô Cương tiễn đưa, tinh thần của Nhiếp Vân khẽ động liền thành công nhận chủ, lúc này vận chuyển, hoàn toàn chính xác mạnh hơn Kiếm Thần chi kiếm rất nhiều, kiếm quang mang theo hàn ý lạnh như băng, đâm thủng không gian, đi tới trước bàn tay của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.