Vô Tận Đan Điền

Chương 1530: Cướp đoạt (1)



La Tiên Cảnh đỉnh phong, như vậy hắn sắp bắt đầu niết bàn lần thứ bảy.

Hiện tại còn không phải thời điểm niết bàn, không nói trước niết bàn cần tốn thời gian rất lâu, chỉ riêng tích lũy năng lượng còn chưa đủ.

Nếu như không tích lũy đủ năng lượng, một khi niết bàn xảy ra vấn đề sẽ làm hắn thân tử đạo tiêu.

- Chết đi cho ta!

Thực lực tấn chức cũng không phải là niết bàn, Nhiếp Vân đành phải không ngừng tích lũy lực lượng, hắn hưng phấn nhìn đám Tu La sau đó rống to và tấn công phía trước.

Ầm ầm!

Thiên phú thôn phệ của nguyên khí sư cũng thể hiện uy năng cường đại của mình, mấy chục đầu Tu La bị lực lượng của hắn đánh thành bụi phấn, hắn cũng thôn phệ lực lượng của chúng sạch sẽ.

- Hảo thủ pháp!

Thấy cảnh tượng này đám người Độc Cô Tiếu vô cùng khiếp sợ.

Trước kia bọn họ không xem trọng Nhiếp Vân, đến bây giờ mới phát hiện thực lực tiểu tử này không được nhưng sức chiến đấu lại cực kỳ đáng sợ.

Mặc dù là bọn họ muốn đánh chết Tu La cũng không dễ dàng như thế.

- Phía trước có thứ tốt!

Vào lúc này đột nhiên Độc Cô Tiếu cảm ứng được cái gì đó và rống to, lúc này mọi người lao thẳng về phía trước.

Trường thương lướt qua, Tu La và người ngăn cản đường đi liên tục nổ tung, trong quá trình tiến lên Độc Cô Tiếu giống như hổ vào bầy dê, thế không thể đỡ.

Qua một lúc sau đã tới gần một cánh cửa đá thật lớn.

Cánh cửa dày tới cực điểm, phía trên còn có phong ấn rậm rạp chằng chịt giống như chỉ cần đụng vào sẽ thừa nhận công kích trí mạng.

- Ta đến!

Độc Cô Tiếu thét dài, trường thương trong tay hắn tỏa sáng.

Ngay sau đó đầu mũi thương mang theo thương ý không gian xé rách, lực lượng cuồng bạo đâm thẳng vào cửa đá, ngay sau đó hào quang bắn khắp bốn phía.

Ầm ầm!

Cửa đá nổ vang nhưng không có mở ra.

- Như vậy không được...

Nhìn thấy lực lượng cuồng bạo như thế không thể mở cửa đá, tất cả mọi người rùng mình không dám nghĩ nhiều.

Đây không phải là lực lượng của cửa đá, mà là phong ấn trên cửa đá quá cường đại, cường giả Kim Tiên đỉnh phong không đủ lực xé rách.

- Phải tăng thêm tốc độ, một khi người phía sau xông tới, những bảo bối này sẽ không tới phiên chúng ta...

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người hiểu ra một sự thật.

Bọn họ vừa rồi xung trận ngựa lên trước đi tới cánh cửa đá này, một khi người phía sau xông lên, còn muốn độc hưởng bảo vật khẳng định không có khả năng!

Phải dùng thời gian ngắn nhất phá vỡ cửa đá này, nếu không người khác xông vào sẽ có một trận long tranh hổ đấu.

- Ta thử xem!

Hiên Viên Triêu Tinh bước tới trước.

- Ba ba, ta biến thành bộ dáng của ngươi, ngươi lặng lẽ chui vào sau đó thu thứ tốt.

Tiểu Long lên tiếng.

- Ân?

Nhiếp Vân sững sờ.

Tuy cửa đá này cường đại, phong ấn cũng lợi hại nhưng với Nhiếp Vân dung hợp ba thiên phú thần thâu mà nói không tạo thành chút ngăn cản gì cả, hoàn toàn có thể xuyên tường đi vào.

Sở dĩ hắn không làm như thế, thứ nhất không muốn bạo lộ thực lực để bị quần công!

Thứ hai, mọi người cùng xông vào tìm bảo vật, hắn lặng lẽ rời đi, cho dù lấy sạch bảo vật cũng khẳng định nói không rõ ràng, từ đó gây ra không ít phiền toái.

- Đối với đám người này cũng không cần nói lễ nghi đạo đức, nếu quả thật có tuyệt thế bảo bối, bọn chúng chưa chắc đã lưu tình với ai!

- Có thể lấy trước bọn chúng và tấn cấp thì mọi chuyện đều tốt.

Tiểu Long kiên định lên tiếng.

- Không sai!

Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời.

Đúng là như thế.

Nói thật, những người này trừ Tiếu Đằng, Chí Liễu ra thì chẳng có kẻ nào là người tốt, tâm hoài quỷ thai, không biết nghĩ cái gì, nếu như gặp phải bảo bối phù hợp với bọn chúng, có thể tưởng tượng tuyệt đối không có phần của mình.

- Ngụy trang... Đi!

Nghĩ đến điểm này, Nhiếp Vân không do dự nữa, thân thể hắn hơi động và chui xuống dưới đất, vào lúc này tiểu Long cũng ra khỏi tinh cung, nó vận chuyển một đạo ngụy trang chi khí và biến thành bộ dáng của hắn.

Nhiếp Vân đứng ở phía sau đám người, lúc này động tác nhỏ và những người khác đều bị cửa đá hấp dẫn cho nên không ai phát hiện ra.

- Đi qua!

Khẽ cười một tiếng, Nhiếp Vân từ dưới lòng đất xuyên qua cửa đá.

Phong ấn trên cửa đá rất khó thông qua, hơn nữa dưới lòng đất cũng có phong ấn đáng sợ, nhưng Nhiếp Vân có thiên phú trận pháp sư lại không coi vào đâu, hắn vượt qua phong ấn thật nhanh.

Hô!

Nhiếp Vân xuyên qua mặt đất và tiến vào sau cửa đá.

Đây là gian phòng không lớn, bên trong mang theo linh khí chấn động nồng đậm, vừa tiến vào trong đó đã làm người ta cảm thấy hô hấp dồn dập.

- Có thật nhiều bảo bối.

Ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt Nhiếp Vân tỏa sáng một hồi.

Trước mắt chồng chất vô số tiên thạch, còn có một chút tiên khí cấp bậc thượng phẩm đỉnh phong, từng kiện từng kiện vắt ngang trên kệ, rậm rạp chằng chịt nhiều tới mấy trăm kiện.

Đan dược, dược liệu không biết bao nhiêu mà kể, mang theo linh lặc chấn động nồng đậm, đừng nói phục dụng, cho dù chỉ ngửi một hơi cũng làm huyết dịch sôi trào.

- Ân? Cầm thứ trân quý nhất trước.

Liếc mắt nhìn, những bảo vật này đều bị trận pháp bao phủ, muốn lấy đi trong thời gian ngắn là ít có khả năng, chỉ có thể tìm thứ trọng yếu nhất trước.

Vận chuyển thiên phú thần thâu, hai mắt sinh ra bảo quang lập loè, đột nhiên một hình cầu tròn xuất hiện trước mặt hắn, ánh mắt của hắn sinh ra bảo quang bắn khắp bốn phía.

- Đó là cái gì?

Nhìn chằm chằm vào thứ này, chỉ thấy tại vị trí trung tâm của gian thạch thất có một viên cầu không lớn xuất hiện trước mặt, viên cầu bóng loáng mượt mà, toàn thân sinh ra kim quang sáng ngời, nó chỉ lớn như nắm tay nhưng lại mang theo lực lượng và uy thế làm người ta khó có thể kháng cự.

- Chẳng lẽ đây chính là tinh thần tinh hạch?

Đột nhiên có một cái tên xuất hiện trong đầu của hắn.

Tiếu Đằng đạo nhân lần này tới di tích Hắc Long Thánh Tôn muốn đạt được nhất chính là tinh thần tinh hạch, chẳng lẽ nó là thứ trước mặt mình?

Rất có thể!

Chỉ sợ cũng chỉ có hạch tâm của ngôi sao mới có thể làm cho cường giả Kim Tiên mạnh như hắn tim đập thình thịch muốn có như vậy.

- Tới đây cho ta!

Nhìn thấy thứ này, Nhiếp Vân lập tức biết rõ thứ đáng tiền nhất cả gian phòng chính là nó, lập tức không chút do dự, diệu thủ không không, hắn vươn tay về phía trước.

Ầm ầm ầm...

Cầm tinh thạch trong tay nhưng bàn tay của hắn trầm xuống, hắn suýt nữa té ngã, lúc này hắn hít thở vững vàng và trụ vững.

- Thật nặng!

Sau khi cầm thứ này trong tay, Nhiếp Vân lúc này mới biết nó rất nawgj.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.