Long Trụ Sơn, nó đứng giữ Ma giới, mang theo ma lực hùng hậu đến cực điểm, sơn mạch cao vút trong mây, nhìn từ phía dưới không biết nó cao bao nhiêu, nó như nối với bầu trời, không trông thấy cuối cùng.
Nhiếp Vân biến thành ma nhân bình thường, tiểu Long, Hắc Long Thánh Tôn ngụy trang thành Thanh Long bình thường, một đường tiến lên cũng không có ai phát hiện dị thường.
- Lão đại, Long Trụ Sơn này nghe nói năm đó tổ tiên Kim Long nhất tộc dùng máu xây thành, bản thân nó là một kiện pháp bảo, tuy không đạt tới cấp bậc tạo hóa tiên khí nhưng thật sự là một kiện tiên khí tuyệt phẩm đỉnh phong.
Trên đường thực lực của tiểu Long lại có tăng vọt, hắn đã có thực lực đạt tới cấp bậc Thánh Tiên.
Cấp bậc tấn chức, trí nhớ trong đầu cũng nhiều hơn, hắn nhìn Long Trụ Sơn trước mặt và tươi cười giải thích.
- Pháp bảo? Pháp bảo hùng vĩ như thế, đúng là không thấy nhiều.
Nghe được hắn nói thế, Nhiếp Vân cảm ứng một chút và nội tâm khiếp sợ không nhỏ.
Long Trụ Sơn ngang mấy trăm vạn dặm, cao không nhìn thấy cuối cùng, nếu thật là một kiện pháp bảo thì nó quá lớn rồi, là người thế nào mới có thể sử dụng chứ?
- Long tộc chúng ta có hình thể to lớn, sử dụng bảo bối cũng lớn hơn nhân loại quá nhiều, Long Trụ Sơn đúng là quá lớn, cho dù năm đó ta cũng không thể dùng nó.
Tiểu Long cười cười, nói tiếp:
- Cửu Tiêu Long Cung nằm ở đỉnh cao nhất trong sơn mạch, hiện tại chúng ta tìm cơ hội đi lên?
- Dù sao có ba tháng thời gian, hiện tại còn sớm, chúng ta qua một thời gian lại đi Cửu Tiêu Long Cung, đi thôi, chúng ta đi tới thành thị kia đi, xem có thể nghe ngóng tin tức và cơ hội phù hợp hay không.
Nhiếp Vân dừng một chút, gật đầu nói.
Cửu Tiêu Long Cung có thể trơ thành cung điện của Thanh Long hoàng, phòng ngự trên đó phi thường nghiêm mật, nếu tùy tiện tiến lên nhất định sẽ bị phát hiện, nếu muốn trộm Thất Tâm Long Châu sẽ khó khăn, cho nên phải bàn bạc kỹ hơn.
- Tốt! Liên tục chạy đi nhiều ngày như vậy, ta muốn ăn...
Tiểu Long liếm bờ môi.
Phía trước Long Trụ Sơn là thành thị to lớn, đại biểu tòa thành phồn hoa nhất của ma nhân nhất tộc, nếu đã có quyết định cho nên một người hai long bay qua, đi tới thành thị trước mặt và theo đoàn người đi vào.
- Muốn vào thành thì đi bên này, cũng đưa tinh huyết kiểm nghiệm, hợp cách mới có thể đi qua.
Cửa thành có mấy ma nhân mặc khôi giáp và cầm đao hét lớn, ánh mắt hung ác nhìn đoàn người.
- Giao tinh huyết? Trước kia không có quy định này, tinh huyết là thứ trân quý nhất, giao một giọt thiếu một giọt, các ngươi làm như vậy là mệnh lệnh của ai?
- Ta không giao...
Nghe được thủ vệ nói thế m,ọi người xôn xao.
Vào thành tối đa chỉ giao thành phí, lần đầu tiên nghe nói chuyện giao tinh huyết.
Tinh huyết khác với máu huyết, là đồ vật trọng yếu của tu luyện giả, một người cho dù thiêu đốt toàn thân cũng chỉ tìm được hơn mười giọt tinh huyết, vào thành cần một giọt, nếu tiến vào vài lần chẳng phải sẽ chết?
Cho nên nghe mệnh lệnh này làm mọi người bùng nổ, tất cả mọi người đều bất mãn.
- Đây là lệnh của Thanh Long hoàng tự mình ra lệnh.
- Long Hoàng có lệnh, sắp tới sẽ có ác nhân lẫn vào người bình thường, lẫn vào thành Long Hoàng ý đồ bất chính, kiểm nghiệm tinh huyết là biện pháp đơn giản nhất, ai không chịu sẽ lập tức bắt và xem thành gian tế.
Một hộ vệ cười lạnh, trong tay cầm đại đao và bộc phát sát khí.
- Thanh Long hoàng tự mình hạ mệnh lệnh?
- Xem thành gian tế...
Nghe được Long Hoàng ban bố mệnh lệnh, hơn nữa còn nghiêm khắc như thế, mọi người không dám lại phản bác, đành phải ngoan ngoãn giao tinh huyết và thuận lợi vào thành.
Từ điểm này mà nhìn, Thanh Long hoàng có uy nghiêm to lớn trong ma nhân.
- Xem ra tin tức chúng ta tới bị Đạm Thai Sang Vũ lặng lẽ truyền ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhiếp Vân cau mày truyền âm với hai long.
- Làm sao ngươi biết?
Tiểu Long có chút không hiểu.
- Đối với ngươi mà nói ngụy trang phi thường khó khăn, nhưng đối với ba người chúng ta mà nói đơn giản tới cực điểm, bằng vào dung mạo, khí tức linh hồn tìm chúng ta, cho hắn tìm một trăm năm cũng khẳng định không tìm được cái gì, kiểm nghiệm tinh huyết thì khác.
- Tinh huyết là tinh hoa do thân thể hội tụ, nó ẩn chứa tất cả thuộc tính của chúng ta, chỉ cần chúng ta giao tinh huyết ra chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Sắc mặt Nhiếp Vân trầm trọng.
- Vậy làm sao bây giờ?
Tiểu Long sững sờ.
Hiển nhiên hắn không nghĩ tới điểm này.
- Không có việc gì, tuy hắn muốn sử dụng tinh huyết tìm chúng ta nhưng lại thể ngờ ta có được thiên phú thần thâu, ngay cả đồ chứa trong nạp vật đan điền cũng có ăn trộm, trộm vài giọt tinh huyết, không thành vấn đề!
Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, trong nội tâm sớm có so đo.
Chẳng lẽ tinh huyết đều là của mình? Có được thiên phú huyễn cảnh sư và thiên phú thần thâu sư, treo đầu dê bán thịt chó, di hoa tiếp mộc, bằng vào thực lực đám hộ vệ này không thể nhìn ra được.
Trong khi nói chuyện đã đi tới trước mặt hộ vệ.
Nhiếp Vân lật tay một cái, lúc này trộm tinh huyết của vài người, đồng thời sử dụng thiên phú huyễn cảnh sư làm người ta không nhìn ra cái gì.
- Hợp cách, thông qua! Đây là thân phận bài của ngươi, sau khi vào thành phải mang lên, không có có thân phận bài, không cách nào ở trọ ăn cơm, sẽ bị bắt ra thật nhanh.
Những hộ vệ này có tu vi Chân Tiên cảnh cho nên không thể nhìn ra thủ đoạn của Nhiếp Vân, bởi thế bị giấu diếm và ba người thông qua.
- Đi thôi!
Thông qua khảo nghiệm vào thành, ba người Nhiếp Vân mang thân phận bài trước ngực và đi theo dòng người vào trong nội thành.
Thành thị ma nhân không khác gì ở Linh giới, âm thanh rao hàng mua bán không dứt bên tai.
Có lẽ bởi vì là hoàng thành cho nên nơi này không xuất hiện chuyện cướp đoạt, bạo loạn các loại, ít nhất có thể cam đoan an toàn.
Ma nhân am hiểu luyện thể, khắp nơi đều là rao hàng bán đồ vật và vũ khí cho tu sĩ tu luyện thân thể, mỗi một thanh vũ khí vừa thô vừa to, nó hoàn toàn khác với vũ khí nhẹ nhàng.
- Lão đại, đó là tiệm cơm, ta muốn ăn cơm...
Đi trong chốc lát, bụng của tiểu Long đã bắt đầu náo, hắn mở to mắt nhìn chiêu bài phía trước, ánh mắt hưng phấn toát ra hào quang.
Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy một quán rượu lớn ở phía trước, nhìn lên đã thấy bốn chữ “Phỉ Thủy tửu quán“.
- Đi...
Nhìn thấy bộ dạng tiểu Long, Nhiếp Vân biết rõ hoàng đế không để binh đói, hắn cười cười muốn đi vào trong quán rượu, trong nội tâm đột nhiên khẽ động nhìn bóng người trong góc tối.