Vô Tận Đan Điền

Chương 1596: Hỗ Dục Tu La (1)



- Ta muốn mua sắm hai tin tức, thứ nhất, về Thanh Long hoàng!

- Thứ hai, Khu Tu Tháp tại thành Long Hoàng!

Nhiếp Vân tiến lên phía trơớc một bước, cũng không che dấu, trực tiếp nói tin tức cần mua.

Nếu như nơi này bán tin tức tốt nhất, không bán cũng không có gì, nếu đối phương muốn mượn cơ hội làm loạn, cũng không ngại giết nhiều mấy người.

- Thanh Long hoàng là vương giả của ma nhân nhất tộc chúng ta, tin tức của hắn rất nhiều, có lẽ rất dễ dàng nghe ngóng, không biết ngươi muốn biết chuyện gì?

Hắc y nhân cũng không nghĩ tới có người mua tin tức này, vốn sững sờ nhưng sau đó hắn vẫn hỏi lại.

- Muốn sinh hoạt hàng ngày của hắn, tin tức sinh hoạt hàng ngày mới nhất.

Nhiếp Vân nói.

Muốn tìm Thất Tâm Long Châu, đầu tiên phải đi vào Cửu Tiêu Long Cung, mà muốn đi vào phải hiểu rõ cuộc sống hàng ngày của Thanh Long hoàng, cái gì cũng không biết, trực tiếp xông vào muốn không chết cũng khó.

Cho nên tìm kiếm Thất Tâm Long Châu rất khó nhưng không phải không thể lợi dụng.

- Sinh hoạt hàng ngày, hoạt động bắt đầu sinh hoạt hàng ngày? Ba vạn tuyệt phẩm tiên thạch!

Hắc y nhân thản nhiên nói, nghe ngữ khí không có ý hạ giá, thích mua hay không thì tùy.

- Đây là ba vạn tuyệt phẩm tiên thạch!

Nhiếp Vân điểm một chỉ.

Ầm ầm ầm ầm...

Rơi ra một đống tiên thạch.

Tuy hắn hoàn toàn có thể dùng thiên phú cổ hoặc sư làm người này mở miệng nhưng trước khi có biện pháp tiến vào Cửu Tiêu Long Cung, hắn không hi vọng sẽ sinh ra phiền toái.

- Ba ngày sau, Thanh Long hoàng sẽ dùng danh nghĩa hoàng mừng thọ, cũng chuẩn bị thọ yến tại Cửu Tiêu Long Cung!

Hắc y nhân thản nhiên nói.

- Hết?

Thấy hắn không nói thêm lời nào, Nhiếp Vân sững sờ.

- Ngươi này cũng quá lừa người, một câu nói giá trị ba vạn viên tuyệt phẩm tiên thạch?

Tiểu Long nhảy.

- Chỉ bao nhiêu đó, ba vạn tuyệt phẩm tiên thạch!

Hắc y nhân nói:

- Nếu như chê đắt, thật xấu hổ, tin tức bán ra không thu hồi trở lại.

- Không đắt!

Nhiếp Vân cắt lời tiểu Long, khoát khoát tay hỏi tiếp:

- Tin tức Khu Tu Tháp thì sao? Bao nhiêu tiền?

- Tin tức Khu Tu Tháp không xem là bí mật, ta có thể miễn phí nói cho ngươi biết, không cần dùng tiền!

- Khu Tu Tháp thành Long Hoàng vẫn tồn tại cho tới vài trăm năm trước, bây giờ không còn ở đây, đã đổi thành khu tu sư công hội, khoảng cách nó cách thành thị dưới mặt đất không xa, đây là địa đồ.

Hắc y nhân chậm rãi nói ra, bàn tay khô gầy vẽ một cái, trên không trung xuất hiện một đạo hào quang chứa đồ án, ở giữa chính là địa điểm của khu tu sư công hội.

- Ân? Không ngờ ở gần vị trí hai tên Tu La ẩn thân...

Nhìn thấy địa đồ, Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.

Nhìn đánh dấu vị trí trên địa đồ, lúc trước hắn đã từng thấy qua, chính là vị trí hai tên Tu La ẩn thân lúc ban ngày.

Xem ra hắn cũng không nghe lầm, hai gia hỏa này thật sự đánh chủ ý Khu Tu Tháp.

- Tốt, đa tạ!

Nghĩ thông suốt những chuyện này, Nhiếp Vân phải biết đã biết rõ, trong nội tâm cũng có suy nghĩ của mình, hắn quay người rời đi.

- Không cần cám ơn! Ngươi có thể tới hỏi những chuyện này, chắc hẳn cũng biết rõ chuyện Khu Tu Tháp có bảo vật, có lẽ muốn ra tay với bảo vật này, người trẻ tuổi, thu tiền của ngươi, ta khuyên ngươi một câu, bảo vật này không phải tùy tiện người nào có thể cầm, phi thường khó giải quyết!

Hắc y nhân uống một ngụm trà, thản nhiên nói.

- Ah? Khó giải quyết? Dường như tiên sinh có biết chuyện trong đó, có thể nói nghe một chút?

Nhiếp Vân cau mày hỏi.

Tuy hắn không biết bảo vật này là cái gì nhưng hắn biết đối phương hiểu lầm, khẳng định đã có người tới nơi đây mua tin tin này, trong nội tâm khẽ động, cố ý giả bộ như không tin và hỏi thăm.

- Tiên khí tuyệt phẩm Tỏa Long Giản, chỉ nghe tên đã biết là thứ có điềm xấu, Khu Tu Tháp và Thanh Long hoàng đánh cờ với nhau không phải người bình thường có thể lẫn vào... Tốt, nói thế thôi, tự giải quyết cho tốt.

Hắc y nhân không nói thêm lời nào.

- Tỏa Long Giản?

Nội tâm Nhiếp Vân ngạc nhiên không nhỏ.

Nói thật, cái tên này đúng là điềm xấu.

Thanh Long hoàng là Long Hoàng, binh khí này tên là Tỏa Long Giản, nói rõ có ý nhắm vào.

Lời đã nói tới mức này, Nhiếp Vân không muốn hỏi nhiều, cũng lười hỏi nhiều.

Nếu thật Khu Tu Tháp có mâu thuẫn với Thanh Long hoàng thì hắn có thể tìm cơ hội làm rối, đạt được lợi ích tốt nhất.

Đại nhân vật đánh cờ với nhau có đôi khi vô cùng nguy hiểm, có đôi khi lại có chỗ tốt cực lớn, phải xem ngươi vận dụng như thế nào.

Ý nghĩ không ngừng sinh ra trong lòng, Nhiếp Vân quay người muốn rời khỏi, đột nhiên trong nội tâm khẽ động, đôi mắt nhìn bệ đá cũ.

Bệ đá này làm pháp quyết vô danh của hắn chấn động nhẹ nhàng.

Đó là chấn động của khoáng thạch đặc thù.

- Đa tạ nhắc nhở, cáo từ!

Đôi mắt Nhiếp Vân nhìn sang nơi khác, vẻ mặt của hắn không có gì đặc thù.

Thứ này liên lụy pháp quyết vô danh nên hắn sẽ không hỏi nhiều, lại nói hỏi nhiều sẽ làm đối phương hoài nghi, còn không bằng tìm cơ hội tới trộm bàn đá này.

Hắc y nhân khoát khoát tay không nói thêm lời nào.

Giao dịch hoàn thành, Nhiếp Vân rời khỏi tiểu viện, lại cho gã sai vặt một ít tiên thạch, hắn cũng không nói nhiều, lúc này mới dẫn theo tiểu Long rời khỏi thành thị dưới mặt đất.

Vừa đi vào trong tiểu viện của mình, hắn phân phó tiểu Long một tiếng, thừa dịp màn đêm lặng lẽ chui xuống dưới đất, hắn nhanh chóng đi vào thành thị dưới đất.

Thiên phú địa hành sư dùng rất tốt tại nơi này.

Dựa theo phương hướng trong trí nhớ tiến về nơi khác, hắn nhanh chóng tới gần tiểu viện của hắc y nhân, áp chế khí tức sau đó chui vào.

Lúc này tiểu viện vẫn như cũ, nó vẫn mang theo khí tức âm trầm như cũ, dọc theo mặt đất Nhiếp Vân tiến lên phía trước.

- Ta tới mua tin tức!

Còn chưa đi tới gần tiểu viện, đột nhiên nghe được bên trong có tiếng hô vang lên.

Âm thanh này khàn khàn quỷ dị, chỉ nghe một câu nhưng Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.

- Tu La?

Sắc mặt trầm xuống.

Âm thanh này mang theo sát cơ đặc thù, tuy che dấu rất tốt nhưng dưới sự cảm ứng của thiên phú dung hợp cho nên dễ dàng phát hiện ra.

- Muốn mua cái gì, chỉ cần biết ta sẽ nói hết.

Hắc y nhân bán tin tức lên tiếng.

- Thanh Long hoàng Thất Tâm Long Châu giấu ở nơi nào?

Tu La khẽ nói.

- Hắn cũng tìm Thất Tâm Long Châu?

Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.

Chuyện này quá trùng hợp, Tu La hỏi Thất Tâm Long Châu, chẳng lẽ hắn cũng muốn ăn cắp?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.