Vô Tận Đan Điền

Chương 1622: Chuyện thứ hai (2)



- Không đánh coi như xong, ta cũng không có thời gian rỗi lải nhải với các ngươi, cho!

Nhiếp Vân thấy sắc mặt mọi người đã biết rõ những người này bị hắn dọa sợ, khẽ cười một tiếng, bàn tay lật một cái, tiện tay ném Thất Tâm Long Châu tới.

Vừa rồi cử động là hắn cố ý làm.

Những gia chủ này, bởi vì địa vị tôn sùng, ngay từ đầu liền vênh váo hung hăng, đối với loại người này, Nhiếp Vân gần đây không có cảm tình gì, nhất là Dương Chân, một mực hùng hổ dọa người, đã sớm muốn đánh một trận rồi.

Lúc này đánh đối phương trọng thương, phiền muộn tiêu hết, thoải mái nói không nên lời.

Nhất là chứng kiến những đại nhân vật dậm chân một cái liền để cho Linh giới rung động lắc lư kia kinh ngạc, trong lòng sảng khoái càng có thể nghĩ.

Nói thật, không quản ngươi là đại nhân vật nào, chỉ cần đắc tội ta, ta liền hung hăng vẽ mặt!

- Thất Tâm Long Châu?

- Ngươi... Ngươi lấy được?

- Điều này sao có thể?

Chứng kiến Nhiếp Vân hung hăng càn quấy, mấy vị gia chủ khác vẫn còn tức giận lập tức im miệng, con mắt cả đám sắp rơi xuống, cái cằm thiếu chút nữa trật khớp.

Thân là thập đại gia chủ, ánh mắt kiến thức tự nhiên có, cho dù không có kiến thức cũng không sao cả, viên cầu trước mắt thật sự quá đặc thù, đặc thù đến để cho người liếc là có thể nhận ra!

Tuy viên cầu không lớn, lại không ngừng tản mát ra khí tức để cho người vì sợ mà tâm rung động, cổ khí tức này mang theo vô số ý niệm của tổ tiên Long tộc, hùng hậu uy nghiêm, phảng phất như chỉ cần nó khẽ động, có thể triệu hồi ra vô số Thần Long cống hiến!

Cái này đúng là Thất Tâm Long Châu chân chính!

Vốn còn muốn nói hắn làm ra hàng giả lừa bịp, liền mạnh mẽ ngậm miệng.

Nếu quả thật nói là hàng giả, đây quả thực không phải cười nhạo Nhiếp Vân, mà là đang vũ nhục chỉ số thông minh của tất cả mọi người!

Loại vật này, coi như mù lòa, cũng có thể cảm nhận được trong đó mang đến địa vị cùng tôn nghiêm, có thể trăm phần trăm xác định, là thật sự!

Hắn rõ ràng trộm được Thất Tâm Long Châu đến? Hơn nữa chỉ dùng thời gian ngắn ngủi như vậy...

Cái này... Cái này cũng quá độc ác a!

Còn có phải là người hay không...

Thập đại gia tộc cả đám sắc mặt cổ quái, giống như ăn phải chuột chết.

Bọn hắn bổn ý là muốn Nhiếp Vân đi Long tộc lâm vào phiền toái, bị Thanh Long Hoàng đánh chết, hiện tại xem ra nguyện vọng này không hề ngoài ý muốn đã thất bại.

Cái này giống như bị người trần trụi vẽ mặt.

- Như thế nào? Có phải thật hay không? Đây là Thất Tâm Long Châu a!

Chứng kiến biểu lộ của mọi người, Nhiếp Vân đã biết rõ bọn hắn nghĩ cái gì, bàn tay lớn trảo một cái, kéo qua vương tọa của một vị gia chủ, sửa sang lại quần áo ngồi xuống, cười nhạt nói.

- Đây là Thất Tâm Long Châu không giả, bất quá, vật này là thánh vật của Long tộc, không thể ở lại chỗ này, ngươi vẫn là đưa trở về đi!

Hiên Viên gia chủ Hiên Viên Mộc Phong thuận miệng nói.

Thất Tâm Long Châu là thánh vật của Long tộc, cho dù thứ này cho bọn hắn cũng không dám lấy a, này bằng với đối nghịch Long tộc, một khi tin tức truyền ra, tuy thập đại gia tộc không e ngại Long tộc, nhưng cũng không muốn bởi vậy khai chiến nha!

- Đưa trở về? Đây là chuyện thứ hai sao? Rất tốt, hiện tại ta liền đi!

Nhiếp Vân đứng dậy.

- Đây không phải chuyện thứ hai!

Đạm Đài Sang Vũ trừng Hiên Viên Mộc Phong một cái.

Nói đùa gì vậy, trộm cũng có thể trộm ra, trả lại chẳng phải càng đơn giản? Tùy tiện tìm Long tộc ném qua liền xong việc, chuyện thứ hai, nào có dễ dàng như vậy!

- Vậy sao? Vậy thì nói ra chuyện thứ hai đi! Ta không có quá nhiều thời gian hao phí với các ngươi...

Vẻ mặt của Nhiếp Vân lười biếng.

- Ngươi...

Chứng kiến động tác của hắn, Đạm Đài Sang Vũ thiếu chút nữa tức chết, sự tình người khác cửu tử nhất sinh, làm sao trong mắt hắn đơn giản giống như ăn cơm vậy?

- Tốt, chuyện thứ hai, đi chỗ Linh Hồn sư Nhan Chi yêu cầu mười đạo Linh Hồn chi khí!

Sắc mặt âm trầm, Đạm Đài Sang Vũ nói ra chuyện thứ hai muốn Nhiếp Vân làm.

- Hỏi Linh Hồn sư yêu cầu mười đạo Linh Hồn chi khí?

Nhiếp Vân thiếu chút nữa chửi ầm lên.

Hắn và Linh Hồn sư giao thủ qua nhiều lần, đối phương thật sự quá mạnh mẽ, cho dù ở trong Tiên Quân cũng coi như tuyệt đỉnh, muốn hắn đòi người này mười đạo Linh Hồn chi khí... Nói đùa gì vậy!

- Làm sao? Không dám? Nếu như không đồng ý, rất đơn giản, Đạm Đài Lăng Nguyệt sẽ tiếp tục dựa theo ước định hóa thân Thiên Đạo!

Đạm Đài Sang Vũ hừ lạnh.

- Tốt, mười đạo Linh Hồn chi khí, ta đáp ứng!

Nhiếp Vân cắn răng.

Chứng kiến bộ dạng này của Đạm Đài Sang Vũ, Nhiếp Vân thực hoài nghi hắn có phải cha ruột của Lăng Nguyệt hay không.

Bất quá, dùng Lăng Nguyệt hóa thân Thiên Đạo uy hiếp, thật đúng là để cho hắn không có một chút biện pháp.

Tuy Linh Hồn sư cường đại đến cực điểm, nhưng hắn thủy chung phải đối mặt.

Không nói trước yêu cầu mười đạo Linh Hồn chi khí này, chỉ từ làm sao để linh hồn của đệ đệ tách rời Tu La Vương, cứu sống Di Tĩnh, liền cần phải tìm vị Nhan Chi.

- Đáp ứng là tốt rồi, chuyện này ta có thể cung cấp tin tức cho ngươi, Linh Hồn sư Nhan Chi ở Hoàng thành Yêu giới, Yêu Hoàng thành! Đây là địa đồ!

Đạm Đài Sang Vũ tiện tay ném tới một ngọc bài, nở nụ cười một tiếng, nói tiếp:

- Đúng rồi, có chuyện phải nói cho ngươi một tiếng, Yêu Hoàng thành cũng là chỗ ở của U Minh Hoàng Vương, tựa hồ Hoàng Vương cùng Ngũ Trảo Kim Long là thiên địch...

Nói đến đây, trên mặt Đạm Đài Sang Vũ lộ ra âm lãnh.

Mỗi người đều biết cừu hận giữa U Minh Hoàng Vương cùng Ngũ Trảo Kim Long, có thể nói là không chết không ngớt!

Về phần loại cừu hận này đến cùng từ đâu mà đến, không có người biết rõ, bất quá, nếu như cho nàng biết rõ Nhiếp Vân là lão đại của Ngũ Trảo Kim Long, chỉ sợ tuyệt đối không có quả ngon để ăn!

Phải biết rằng vô luận là Linh Hồn sư hay U Minh Hoàng Vương, đều là lão quái vật thời kỳ thượng cổ, thực lực mạnh, toàn bộ Thiên Địa Lục Đạo cũng phải tính đến,

không phải Thanh Long Hoàng loại sau Thượng Cổ tấn thăng Tiên Quân có thể so sánh!

- Ah, đúng rồi, còn có... U Minh Hoàng Vương cảm thấy rất hứng thú với Bắc Đẩu tinh cung của Bắc Đẩu Tinh Quân, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên sử dụng Bắc Đẩu tinh cung, bằng không thì... Ta không thể bảo chứng ngươi có thể sống sót rời đi!

Hiên Viên Mộc Phong vẻ mặt đắc ý nói tiếp.

- Hừ!

Nhiếp Vân hất tay.

Sự tình U Minh Hoàng Vương ngấp nghé Bắc Đẩu tinh cung, thời điểm ở phàm giới đã biết rất rõ ràng, điểm ấy căn bản không cần bọn hắn nói nhảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.