Vô Tận Đan Điền

Chương 1700: Đại hôn (1)



Cho dù ca ca của hắn thiên cơ sư Đạm Thai Tu Du cũng không phải đối thủ của nàng.

Cường giả loại này, chỉ sợ mười người như mình xông lên cũng không phải đối thủ, nàng có thể ra tay, nói rõ đánh chết Nhiếp Vân là chuyện ván đã đóng thuyền!

- Ta tham gia cùng các ngươi cũng không có nghĩa muốn giết Nhiếp Vân gì đó! Ngươi nhớ kỹ!

Sắc mặt U Minh Hoàng Vương trầm xuống.

- Đúng, đúng!

Đạm Đài Mạc Vân không nghĩ tới nàng nói như vậy nhưng hắn phải gật đầu.

- Thiên địa lục đạo, Đạm Thai gia tộc đại biểu Linh giới và Đạo tộc, Phật, Yêu Nhân, Ma, Nho hiện tại tới đây, hôm nay mọi người cùng thảo phạt u ác tính bại hoại Linh giới Nhiếp Vân, diệt trừ Liên Nguyệt Các!

Thấy mọi người đến đông đủ, Đạm Đài Mạc Vân cất cao giọng nói.

Đạm Thai gia tộc khống chế Thiên Đạo, đã có thể nói là Đạo tộc, cũng có thể nói là Linh giới.

Đạo tộc vào thời kỳ thượng cổ là chủng tộc lớn nhất, sau khi chiến đấu với Tu La Vương gần như toàn quân bị diệt, không còn tồn tại nữa.

Nếu không phải như thế, Đạm Thai Lăng Nguyệt cũng không cần đi phàm giới tìm kiếm Đạo tộc truyền thừa, học tập Tiêu Dao Du.

- Đánh chết Nhiếp Vân, diệt trừ Liên Nguyệt Các!

Lão tổ chín đại gia tộc quát lớn, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.

- Nhất bái thiên địa!

- Nhị bái cao đường!

Cửu Tiêu Cung đằng đằng sát khí, Liên Nguyệt Các hòa thuận như xuân.

Nhiếp Vân, Đạm Thai Lăng Nguyệt đứng trong đại sảnh to lớn, thứ gương mặt hai người đỏ bừng, một thân áo đỏ càng nổi bật dung mạo khuynh quốc khuynh thành của tân nương.

Hôm nay là ngày vui của bọn họ.

Sau khi đón đám người từ phàm giới tới, Nhiếp Vân cũng không do dự, đêm đó đã tổ chức hôn lễ trọng đại trong Liên Nguyệt Các.

Phụ mẫu bọn họ đạt tới Toái Thần Cảnh, đã có thể sinh tồn trong Linh giới, hơn nữa Nhiếp Vân rất nhiều thủ đoạn cho nên sinh hoạt trong Liên Nguyệt Các cũng không lo ngại.

- Tốt, tốt, nhanh!

Phụ thân Nhiếp Khiếu Thiên và mẫu thân Nhiếp Linh nhìn thấy nhi tử và con dâu quỳ trơớc mặt mình, vành mắt cả hai đỏ lên, bọn họ gật đầu vui vẻ.

Chuyện làm phụ mẫu cao hứng nhất cũng không phải nhi tử có thể có bao nhiêu thành tựu, lấy được thành tích kinh người cỡ nào, mà là kết hôn sinh con, đạt được hạnh phúc của mình.

Cho tới nay vẫn lo lắng cho nhi tử, hiện tại nhìn thấy hắn kết hôn, trong nội tâm vui sướng có thể nghĩ.

- Cản ơn phụ thân, mẫu thân!

Đã kết hôn, tự nhiên phải đổi giọng, Đạm Thai Lăng Nguyệt xấu hổ sắc mặt đỏ bừng.

- Nhiếp Vân, chúc mừng!

- Chúc mừng cưới được tân nương xinh đẹp.

Quỳ lạy phụ mẫu, phu thê giao bái hoàn thành, Nhiếp Vân và Đạm Thai Lăng Nguyệt cũng hoàn thành hôn lễ, khách mời chung quanh đến xem đều tiến lên chúc mừng

Đám người Lạc Khuynh Thành, Bách Hoa Tu, Dịch Thanh cũng nhìn thấy hắn kết nôi, trong lòng có chút không cam lòng nhưng cũng biết Đạm Thai Lăng Nguyệt mới là người thích hợp nhất.

Không chỉ tuyệt thế tao nhã, thực lực cũng mạnh hơn bọn họ quá nhiều.

Đương nhiên, chuyện này không trọng yếu, trọng yếu nhất là Nhiếp Vân yêu nàng, toàn tâm đặt lên người nàng, tuy các nàng cũng không kém nhưng cũng biết Nhiếp Vân chính thức yêu chỉ một người, ngay từ đầu đã như thế.

- Ha ha, Nhiếp Vân huynh đệ, chuyện lớn ngươi kết hôn không báo cho ta biết, thật sự quá không tốt.

Thời điểm Liên Nguyệt Các đang phi thường náo nhiệt, lúc này có tiếng cười nói vang lên.

Một thiếu niên gương mặt anh tuấn, diện mạo bất phàm, chính là bằng hữu kết giao lúc trước, Tiêu Nhiên đi tới!

- Tiêu huynh, sao ngươi tới đây?

Nhìn thấy hắn tới, Nhiếp Vân cảm thấy kinh ngạc.

Tiêu gia là gia tộc trong thập đại gia tộc, đã kết thù với hắn, thời điểm này tới đây chính là công nhiên đối địch với gia tộc, thật sự không phải cử chỉ sáng suốt.

- Ta làm sao tới đây, huynh đệ đừng nói những lời này, đây là lễ vật hôn lễ của ngươi, nhất định phải nhận lấy!

Tiêu Nhiên cười ha ha, hắn vỗ tay vài cái, mấy người sau lưng mang lễ vật tinh mỹ vào..

Tuy không phải pháp bảo trân quý gì đó nhưng mọi thứ kỳ lạ quý hiếm, chỉ việc tìm những thứ này đã tốn không ít thời gian.

- Ân? Đây là...

Đột nhiên đôi mắt Nhiếp Vân sáng lên, hắn nhìn sang khoáng thạch.

Phía trên khoáng thạch có khí tức làm pháp quyết vô danh vận chuyển.

- Tiêu huynh, thứ này ngươi tìm được ở đâu?

Tiện tay cầm lấy khoáng thạch, Nhiếp Vân cười hỏi.

- Thứ này tại ưửu Dương Sơn!

- Ta cũng không biết là vật gì, như thế nào, nếu như ưa thích thì ta tìm thêm.

Tiêu Nhiên cười nói.

- Ah? Nghe khẩu khí của ngươi, chỗ kia còn có rất nhiều thứ này sao?

Nhiếp Vân sững sờ.

- Cũng không có nhiều nhưng ta cảm thấy không có dùng nhiều nên tùy tiện nhặt một ít xem như vật mới lạ.

Tiêu Nhiên nói.

- Cũng không có nhiều? Quá tốt, ta tiếp nhận, sau hôn lễ Tiêu huynh dẫn ta đi qua.

Nhiếp Vân mừng rỡ như điên.

Những khoáng thạch này ẩn chứa khí tức làm pháp quyết vô danh vận chuyển, nếu có thể chuẩn bị nhiều hơn, đan điền còn có thể diễn sinh, đến lúc đó thực lực của hắn còn có thể gia tăng.

- Tốt, đây đều là việc nhỏ!

Tiêu Nhiên thấy hắn sốt ruột thì lắc đầu cảm khái.

- Hôm nay ngươi hảo hảo chiếu cố tân nương đi, kết hôn ngày đầu tiên không đi động phòng, lại muốn đi tìm khoáng thạch, thực sự ngươi... Nếu ta có tân nương xinh đẹp như thế, bảo ta đi ta cũng không đi.

- Ách...

Nhiếp Vân xấu hổ vò đầu.

Nhìn thấy khoáng thạch này nhất thời quá hưng phấn nên quên đi chính sự, hôm nay là ngày vui, làm sao có thể đi ra ngoài!

- Đúng rồi, Tiêu huynh, tại sao ngươi tới đây, gia tộc của ngươi...

Đột nhiên nhớ tới tình cảnh của Tiêu Nhiên, Nhiếp Vân hỏi.

- Gia tộc cũng không hi vọng tranh đấu với ngươi, đều là vì thân phận thập đại gia tộc không thể thoát khỏi... Ai, tính toán, không nói những chuyện này, lần này ta tới đây kỳ thật cũng là vì thu được tin tức của phụ thân, hắn nói ngươi đại náo Đạm Thai gia, làm bọn họ hao tổn mặt mũi, hiện tại thập đại gia tộc tụ tập cùng một chỗ đang thương nghị làm thế nào giết ngươi, ngươi phải cẩn thận!

Tiêu Nhiên hạ giọng, nói.

- Vây giết ta? Ta đã sớm đoán ra rồi, không có việc gì, bọn chúng dám tới ta sẽ cho bọn chúng vui mừng lớn lắm.

Nhiếp Vân cười nói.

Hắn vì cứu Đạm Thai Lăng Nguyệt huyên náo lớn như vậy, cả Linh giới cũng biết, thập đại gia tộc khẳng định cảm thấy hao tổn mặt mũi, không báo thù mới là chuyện lạ!

Sở dĩ tạm thời không nhúc nhích, chỉ sợ biết rõ thưc lực của bọn họ còn không cách nào đối phó chính mình, một khi thời cơ chín muồi, nhất định sẽ trực tiếp lao tới, làm gì có tình cảm mà nói.

Đương nhiên Nhiếp Vân cũng không sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.