Vô Tận Đan Điền

Chương 1709: Tiên Quân thì thế nào? Một kiếm giết là được!



- Ngươi nên chuyên tâm chiến đấu với ta đi!

Sắc mặt đỏ lên, thân ảnh U Minh Hoàng Vương biến lớn mấy chục mét, tay phải chấn động, cao thủ Nho môn, Phật môn liền di động ra ngoài và rời khỏi ánh mắt của Đạm Thai Lăng Nguyệt, đồng thời tay trái đánh vào hư không.

Nàng toàn lực thi triển nên không gian chung quanh sền sệt như biến thành vũng bùn, tất cả mọi người hành động bất tiện.

- Thiên Đạo nghe hiệu lệnh ta!

Hai mắt Đạm Thai Lăng Nguyệt mang theo băng hàn, tay phải vươn lên đánh xuống, từng đoàn từng đoàn mây đen nồng đậm trong nháy mắt hình thành trên đầu, đại biểu uy nghiêm thiên địa không thể xâm phạm.

- Đây là uy nghiêm Thiên Đạo sao? Thiên đạo sư? Thì ra là thế, thì ra là thế!

Nhìn thấy uy thế của Lăng Nguyệt, đôi mắt Nhiếp Vân càng ngày càng sáng, dường như hiểu thông một đạo lý, trên người bắn ra hào quang sáng ngời.

- Đạm Thai Lăng Nguyệt bị U Minh Hoàng Vương cuốn lấy không thể thoát thân, mọi người vây công hắn.

Đạm Thai Mạc Vân thấy ánh mắt tất cả mọi người đều bị Lăng Nguyệt, Hoàng Vương hấp dẫn nên rống to.

- Tốt!

Mọi người lúc này mới nhớ tới mục tiêu hiện tại, đồng loạt kịp phản ứng, bọn họ quay người nhìn Nhiếp Vân, lực lượng trên người hội tụ với nhau.

- Ha ha, các ngươi tới đi, ta sẽ cho các ngươi biết cái gì gọi là thực lực.

- Liên Nguyệt kiếm pháp đệ tam thức, Nhất Kiếm Tru Thiên!

Đối mặt mọi người liên hợp, Nhiếp Vân cũng không lùi bước, ngược lại hai mắt tỏa sáng như ánh sao.

Ầm ầm!

Nương theo hét to, Bắc Đẩu kiếm mang theo uy nghiêm diệt sát thiên địa đánh tới.

Liên Nguyệt kiếm pháp đệ tam thức Nhất Kiếm Tru Thiên, rốt cục bị hắn hiểu ra.

Liên Nguyệt kiếm pháp là kiếm chiêu do hắn tự nghĩ ra, trước kia chỉ có hai chiêu theo thứ tự là Nhất Kiếm Phá Trần, Nhất Kiếm Hoàn Vũ!

Tuy chỉ có hai chiêu nhưng đã thành thủ đoạn mạnh nhất của hắn, lúc này sáng chế đệ tam thức hiển lộ uy lực diệt thế.

Trời xanh uy nghiêm không thể chống cự, Nhất Kiếm Tru Thiên chính là lực lượng khiêu chiến uy nghiêm, cho dù là thiên cũng có thể trảm huống chi những kẻ phàm tục này

Bắc Đẩu kiếm bắn ra vô số kiếm quang, chậm rãi hội tụ với nhau hình thành thế giới kiếm lư.

- Ngăn cản!

- Đây là chiêu số gì?

Nhìn thấy một kiếm hoàn toàn nghiền áp làm mọi người giật mình, cao thủ Phật, Nho môn đồng thời lui về phía sau, sâu trong nội tâm sinh ra áp lực.

Uy lực chiêu kiếm này vượt qua tưởng tượng của bọn họ, mặc dù bọn họ thân là cường giả Tiên Quân cũng không dám địch nổi.

- Mọi người đừng lui về phía sau, tuy chiêu số của hắn quỷ dị nhưng thực lực còn không có vấn đỉnh Tiên Quân, chỉ bằng vào lực lượng nghiền áp tuyệt đối là có thể đánh chết hắn...

Hoàng Phủ lão tổ thấy bảy cao thủ Phật Nho không dám tranh phong xoay người lui lại thì hắn gào to.

Bọn họ rời đi, lão tổ cửu đại gia tộc càng phải thừa nhận áp lực to lớn, gây chuyện không tốt còn có thể chết ở nơi này.

- Muốn nghiền áp ta, ta sẽ nghiền áp các ngươi chết.

Hai mắt Nhiếp Vân phát lạnh, lực lượng quán thông toàn thân, trong cơ thể xuất hiện bọt khí du động khắp khí hải sau đó rót vào trong Bắc Đẩu kiếm.

- Nhất Kiếm Tru Thiên!

Cùng là một tuyệt chiêu nhưng áo nghĩa thi triển khác nhau.

Nhất Kiếm Tru Thiên vừa rồi kiếm nhập khung lư, lung che khắp nơi, chỉ cần người bị bao phủ tiến vào thế giới là không thể ngăn cản, kiếm khí hiện tại mang theo sát khí bao phủ các nơi, nhanh như tia sét, phá không nghiền áp tất cả.

- Định Linh Châu! Ngăn cản!

Nhìn thấy kiếm khí đánh tới, rốt cuộc Hoàng Phủ lão tổ cũng cảm thấy sợ hãi, không quản những người khác, hắn quay người bỏ chạy, đồng thời trên đầu có hào quang lóe lên, một viên châu xuất hiện và tỏa hào quang bao phủ hắn.

Định Linh Châu là bảo bối hắn tìm được trong hỗn độn, tuy không có đạt tới cấp bậc tạo hóa tiên khí nhưng cứng rắn như tạo hóa tiên khí, sau khi vận dụng, cho dù U Minh Hoàng Vương muốn một kích đánh nát cũng không có khả năng.

- Hừ!

Nhiếp Vân mặc kệ uy lực Định Linh Châu, một kiếm tru thiên chém thẳng vào đối thủ.

Ba!

Kiếm khí va chạm với Định Linh Châu.

Răng rắc!

Trên Định Linh Châu xuất hiện điểm trắng, chỉ trong nháy mắt xuất hiện đường vân rậm rạp và lập tức nổ tung, hóa thành cát bụi khắp trời.

Kiếm khí đâm thủng Định Linh Châu, lực lượng tiếp tục lan tràn và chém vào ngực Hoàng Phủ lão tổ.

PHỐC!

Hắn phun một ngụm máu tươi, thân thể hắn bốc cháy và xuất hiện một đại động, tuy không lập tức chết đi nhưng khí tức uể oải giống như mạng không lâu, thực lực cũng hao tổn lớn.

May mắn hắn có Định Linh Châu ngăn cản một lúc, nếu không chỉ sợ đã chết ngay lập tức.

- Cái gì? Hoàng Phủ lão quỷ bị một kiếm kích thương?

- Xuyên thấu qua Định Linh Châu có thể đánh cường giả Tiên Quân thành như vậy, rốt cuộc là chiêu số gì?

- Đáng sợ...

- Ta thấy chúng ta nên quay về bàng bạc kỹ hơn, cường giả có lực lượng như vậy đã có tư cách làm chúng ta phải chú ý mà không phải chém giết.

Tất cả mọi người ngây ngốc, bọn họ nhìn nhau, nội tâm đã có sợ hãi.

Thập đại gia tộc liên hợp là quyết định trên cơ sở lợi ích, lúc này đối mặt một đối thủ tùy thời có thể đánh chết bọn họ, như vậy liên hợp chắc chắn cũng xuất hiện vết rách.

- Trước giết mấy tên lại nói sau.

Thấy bọn họ sợ hãi, Nhiếp Vân cũng không nương tay, hắn cười lạnh một tiếng, Bắc Đẩu kiếm chém tới như cầu vồng đoạt mạng.

Nếu đối phương dám tới gây phiền toái cho mình, nếu muốn đánh bọn chúng sợ, phải đánh làm chúng triệt để không dám, nếu không về sau sẽ còn không ít phiền toái.

Đối phương là Tiên Quân thì như thế nào, đối phương địa vị tôn sùng thì thế nào? Dám đắc tội Nhiếp Vân hắn phải trả giá bằng cả tính mạng.

Trong tiếng thét dài, Nhiếp Vân như biến thành một thanh trường kiếm sắc bén không gì không cắt đứt, diễn biến thành kiếm quang đầy trời.

- Trốn!

Thấy động tác của hắn, lão tổ thập đại gia tộc, cao thủ Nho môn, Phật môn biến sắc sau đó lập tức quay người bỏ chạy.

Kiếm pháp mạnh như thế, cho dù bọn họ liên thủ cũng chưa chắc có thể ngăn cản, huống chi mỗi người cảm thấy bất an, ốc còn không mang nổi mình ốc!

PHỐC!

Trọng thương cho nên Hoàng Phủ lão tổ không kịp né ra, hắn bị kiếm quang chém nát đầu.

- Hoàng Phủ... Ta và ngươi liều...

Một lão giả có quan hệ sâu với Hoàng Phủ lão tổ, thấy hắn bị giết, hai mắt đỏ bừng, sau lưng xuất hiện vô số bàn tay tấn công Nhiếp Vân.

- Hừ!

Đối mặt lực lượng cuồng mãnh của hắn, Nhiếp Vân làm như không thấy, trường kiếm chấn động nương theo quỹ tích vừa rồi chém tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.