Vô Tận Đan Điền

Chương 1720: Thế giới hàn băng (1)



- Đã dò ra tin tức của Nhiếp Vân... Dường như hắn là chủ nhân Liên Nguyệt Các!

Lão giả bình tĩnh lại và nói.

- Liên Nguyệt Các? Đây là thế lực gì?

An Kình trưởng lão cau mày.

- Liên Nguyệt Các là thế lực mới hình thành gần đây, căn cứ tin tức đã nói, Nhiếp Vân này chẳng những là chủ nhân của Liên Nguyệt Các, hắn còn là trượng phu của thiên đạo sư Đạm Thai Lăng Nguyệt!

Lão giả nói.

- Trượng phu Đạm Thai Lăng Nguyệt? Đạm Thai Lăng Nguyệt thân là thiên đạo sư không thể động tình, không thể kết hôn, Đạm Thai gia tộc làm sao có thể cho phép nàng lập gia đình?

Lần này không riêng An Kình trưởng lão kỳ quái, cuối cùng một trưởng lão cũng không rõ.

Thiên Đạo vô tình, thân là thiên đạo sư làm sao có thể kết hôn?

Quả thực không thể tưởng tượng.

- Đạm Thai gia tộc thật sự không cho phép nàng lập gia đình nhưng không tới phiên bọn họ nói tính toán.

- Nghe nói Nhiếp Vân đoạn thời gian trước đại náo Cửu Tiêu Cung, chẳng những phá hủy Cửu Tiêu Cung, còn nhảy vào Đạm Thai gia tộc và san bằng Thiên Đạo Sơn!

Lão giả nhìn tin tức trong ngọc bài, hắn khiếp sợ há to mồm.

- Thiên địa lục đạo tập hợp Phật, Ma, Nho, Đạo, Yêu Nhân, hai mươi cường giả Tiên Quân của Linh giới đồng thời tìm hắn gây phiền toái, lại bị hắn một người một kiếm liền giết bốn Tiên Quân, cuối cùng mọi người chạy trối chết...

- Giết bốn Tiên Quân?

- Ngươi nói tin tức này là thật?

Hai người An Kình trưởng lão đồng thời tiến lên.

Thiệt giả? Nửa bước Tiên Quân cảnh bị hai mươi Tiên Quân vây công, đánh chết bốn người, việc này quá đáng sợ rồi.

- Ta vừa hỏi Khu Tu Tháp khắp bốn phía, bọn họ đều trả lời như thế cho nên đây là sự thật.

Lão giả thở ra một hơi.

Vừa nhìn thấy tin tức này đã làm hắn rung động quá lớn, mặc dù đến bây giờ vẫn cảm thấy khó tiếp nhận được.

- Liên Nguyệt Các... Đánh chết bốn Tiên Quân, khẳng định trở mặt với thiên địa lục đạo, xem ra người này muốn thành tháp chủ, mượn nhờ lực lượng Khu Tu Tháp đối kháng thiên địa lục đạ, không được, nhất định không thể để cho người này lên làm tháp chủ...

An Kình trưởng lão ý thức được cái gì, trong mắt hắn mang theo lãnh ý.

Người này lợi hại như thế, xem như hắn nhìn lầm, may mắn biết rõ tương đối sớm, vạn nhất thật muốn hắn lên làm tháp chủ chẳng phải mang tai họa cho Khu Tu Tháp hay sao

- Không cho hắn lên làm tháp chủ? An Kình trưởng lão, chỉ sợ chúng ta làm như vậy sẽ bị tất cả người Khu Tu Tháp phỉ nhổ...

Lão giả cười khổ.

- Như thế nào? Chẳng lẽ hắn còn có tài năng gì khác sao?

An Kình trưởng lão cau mày.

- Hắn không có gì kỳ lạ cả, nếu như tin tức không sai thì hắn là truyền nhân của Bắc Đấu Tinh Quân, khống chế Bắc Đẩu kiếm, Bắc Đẩu tinh phủ và Tháp Chủ Ấn, là nhân tuyển tháp chủ do Bắc Đấu Tinh Quân tuyển chọn!

Lão giả nhìn ngọc bài trong tay và nói ra một tin tức khó lường.

- Bắc Đấu Tinh Quân tuyển tháp chủ?

Hai người An Kình ngây người tại chỗ, toàn thân điện giật.

Bắc Đấu Tinh Quân là lão tổ sáng lập Khu Tu Tháp, từng lập quy củ, kẻ có Tháp Chủ Ấn sẽ có thể khống chế Khu Tu Tháp, người vi phạm lệnh này là vi phạm lệnh tổ tông.

Tổ tiên tuyển định người nào, bọn họ dám phản bác chẳng phải sẽ bị Khu Tu Tháp lên án sao?

- Nếu như hắn thật có Bắc Đẩu tổ tiên truyền thừa, vì sao không nói thẳng? Còn muốn phiền toái như thế?

Một lát sau, lão giả cuối cùng nói ra nghi hoặc.

- Khả năng hắn muốn bằng vào thực lực của mình đạt được vị trí tháp chủ, từ đó công bố Bắc Đấu Tinh Quân truyền thừa sẽ đạt được danh chính ngôn thuận!

An Kình trưởng lão thở dài một tiếng

- Xem ra là chúng ta lo ngại, hắn có thể nghĩ như vậy nói rõ hắn xem trọng lựa chọn chúng ta, có thể băn khoăn cảm thụ của người khác như vậy, hẳn không phải là người xấu!

- Chúng ta đây làm sao bây giờ?

- Còn có thể làm sao? Chuyện này chúng ta giả bộ như không biết, không chỉ như thế, phải phong bế tất cả tin tức, không thể để cho đám người Xích Phong biết rõ, sau đó giúp hắn thành tựu tháp chủ!

An Kình trưởng lão nói.

- Chỉ sợ hiện tại cũng chỉ có thể làm vậy.

Lão giả cầm ngọc bài và cười khổ.

Tháp Chủ Ấn giống như ngọc tỷ, chỉ cần cầm thứ này trong tay chính là tháp chủ Khu Tu Tháp không thể tranh luận, đối phương không có mang thứ này ra, nói rõ muốn quang minh chính đại đoạt được vị trí tháp chủ, đã như thế bọn họ phải hỗ trợ mà không phỉa phá hư.

Mặt khác bọn họ sùng bái tổ tiên Bắc Đấu Tinh Quân gần như mù quáng, biết rõ hắn tuyển định hậu nhân tuyệt không có sai!

Hiện tại chỉ có thể dùng toàn lực ủng hộ.

...

Không biết đám người An Kình trưởng lão đã triệt để dò xét ra thân phận của mình, Nhiếp Vân lúc này đang đứng tại thế giới hàn băng sâu trong hỗn độn, vẻ mặt kỳ quái.

Sau khi rời khỏi Khu Tu Tháp, Quỳnh Nhai trưởng lão dẫn hắn tìm được truyền tống trận, chỉ phí mấy giây đã làm ba người tới nơi.

Sâu không hỗn độn có không gian rộng rãi, trước mắt là băng thiên tuyết địa, cảnh tượng rét lạnh thấu xương.

Thế giới băng này này không giống như thế giới hàn băng dưới Cửu Dương Sơn, nó khống có lạnh như thế, cũng không mang theo uy nghiêm làm cho người ta không dám tiếp cận.

- Bằng vào tử kiếm có thể cảm ứng vị trí của mẫu kiếm, như vậy tìm kiếm có thể giảm bớt không ít phiền toái!

Quỳnh Nhai trưởng lão nói.

Nhiếp Vân gật gật đầu, bàn tay khẽ động, hắn cầm thanh Hàn Quang Kiếm đã tế luyện ra.

Hàn Quang Kiếm vừa xuất hiện, không khí chung quanh biến thành lạnh hơn, dương như thanh kiếm trở về cố hương cho nên tương giao với khí tức nơi này, có thể phát huy ra lực lượng cường đại hơn.

- Đây là diễm hỏa chi khí, mỗi người các ngươi mười đạo, vận hành trong người có thể chống lại giá lạnh.

Sau khi mang Hàn Quang Kiếm ra ngoài, Nhiếp Vân cũng không sốt ruột đi về phía trước, ngón tay điểm ra mười đạo diễm hỏa chi khí.

- Diễm hỏa chi khí? Ngươi không phải có thiên phú hàn băng sư sao? Tại sao còn có thiên phú diễm hỏa?

Tư Dương trưởng lão và Quỳnh Nhai trưởng lão giật mình.

Hai chủng thiên phú tương khắc đồng thời xuất hiện trên cùng một người, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

- Chuyện này nói sau, có lẽ phương hướng kia, chúng ta đi thôi.

Nhiếp Vân cười nói một tiếng, cũng không nhiều lời, hắn nhìn mũi kiếm Hàn Quang Kiếm chỉ hướng sau đó nhấc chân têến lên.

Thế giói băng hàn khắp nơi đều là hàn băng, tuyết trắng, bước chậm vào trong đã có hàn khí bao phủ, nếu như không có thiên phú diễm hỏa và thiên phú hàn băng chèo chống đúng là khó tiến lên phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.