Vô Tận Đan Điền

Chương 1807: Oán niệm (2)



Đổi lại trước kia, mặc dù có được thiên phú Lôi Điện hình thái thứ năm, cũng không dám làm như vậy, tương đương lấy mạng mình ra đùa giỡn.

Hiện tại bất đồng, trải qua quán thâu thống khổ, ý chí so với trước kia càng cường đại hơn, hơn nữa thân thể Xích Thiên cảnh, tuy Lôi Điện thạch ẩn chứa Lôi Lực cuồng mãnh, nhưng với hắn mà nói còn có thể tiếp nhận.

Đùng đùng!

Hấp thu mấy chục viên Lôi Điện thạch, thân thể Nhiếp Vân lóe ra hào quang Lôi Điện, cả người như Lôi Điện tạo thành, còn không có nhúc nhích, kiến trúc chung quanh bị dòng điện cường đại đâm thủng, sụp đổ một mảnh.

- Không cần biết ngươi là oán niệm gì, trăm triệu năm thương hải tang điền, cũng nên tỉnh ngộ a!

Thôn phệ hết Lôi Điện, Nhiếp Vân bước về phía trước, trên người điện mang lập loè, giống như Điện Thần.

Quát lạnh một tiếng, mang theo tiếng vang rung động Chư Thiên, ầm ầm mà ra.

Lôi Đình Cửu Châu!

Trong khoảnh khắc, ở trong phương viên mười dặm biến thành hải dương Lôi Đình, tia chớp lam tử sắc rậm rạp chằng chịt, bao phủ pho tượng Tam Thanh tổ sư lại.

Xì xì xì xì...

Giống như dầu nóng giội đến khối băng, thanh âm đốt cháy linh hồn không ngừng vang lên.

- Đáng giận, ngươi phải chết!

Một tiếng kêu thảm thê lương, pho tượng của Tam Thanh tổ sư đồng thời ra tay.

- Ba linh hồn rõ ràng tương thông?

Một chiêu đắc thủ, Nhiếp Vân cũng không đắc chí, sắc mặt ngược lại ngưng trọng.

Oan hồn bám vào ba pho tượng, Nhiếp Vân vốn tưởng rằng là ba con, hiện tại xem ra, hẳn là một con!

Một oan hồn chia ra làm ba bám vào ba pho tượng, cũng có được thực lực như thế, ba cái hợp nhất nên mạnh bao nhiêu?

- Phải nhanh chấm dứt a!

Minh bạch này điểm, Nhiếp Vân nhướng mày, hai tay cứng rắn như thép trảo tới Thượng Thanh tổ sư.

Ba pho tượng Ngọc Thanh, Thượng Thanh, Thái Thanh này, Thượng Thanh là mấu chốt, chỉ cần trấn áp hắn, hai cái khác khẳng định bối rối.

Ầm ầm!

Song chưởng mang theo tia chớp, cánh tay vừa thô vừa to chấn động, một cổ nhiệt lưu nóng hổi kích bắn.

Thiên phú Lôi Điện sư phối hợp thiên phú Diễm Hỏa sư!

Hai đại thiên phú này đều có lực công kích rất mạnh với linh hồn, cánh tay cùng pho tượng Thượng Thanh đụng một cái, như hỏa diễm đốt xăng, tiếng vang xì xì xì không ngừng truyền đến, oán niệm ẩn chứa trong đó phát ra kêu thảm kinh thiên động địa, bắt đầu đốt cháy.

- Không...

- Các ngươi vĩ đại, muốn cứu vớt thế nhân thì tự mình đi làm, không nên dùng mạng của chúng ta!

- Mặc dù là cường giả, các ngươi cũng không có tư cách cướp đoạt tánh mạng của chúng ta...

Ý niệm thảm thiết ầm ầm truyền đến, mang theo không cam lòng nồng đậm, như phong bạo mang tất cả Thiên Địa, bay múa bốn phía.

Răng rắc! Răng rắc!

Không gian bị phong bạo đảo qua như bọt khí bị kim đâm, phát ra thanh âm ken két, tùy thời có thể sụp đổ.

- Cường giả là không có tư cách cướp đoạt tánh mạng của các ngươi, nhưng tổ bị phá trứng có an toàn sao? Đại thế như vậy, người sinh hoạt ở thời đại này, phải gánh vác lấy sứ mạng của thời đại! Không oán không hối!

Nhiếp Vân khẽ nói.

Hoàn toàn chính xác, không có người có tư cách tùy ý cướp đoạt tánh mạng của người khác, nhưng thời đại bất đồng, cần trách nhiệm cũng không giống nhau, thân là một thành viên ở thời đại ấy, có một số việc là trốn tránh không được, đã trốn không được, vậy thì phải tuân thủ!

- Không... Tánh mạng của ta do ta làm chủ, không muốn người khác làm chủ, ta muốn quay trở lại làm mình!

Ầm ầm!

Nhiếp Vân vừa dứt lời, ba pho tượng đồng thời la lên, đột nhiên dựa vào chung một chỗ, chậm rãi dung hợp.

Ba pho tượng Tam Thanh tổ sư, rõ ràng dung hợp trở thành một!

Một Đạo giới Chi Chủ Nhất Khí Hóa Tam Thanh, Tam đại phân thân có được tư duy độc lập, cũng có thể một lần nữa dung hợp biến thành một.

Đây là thủ đoạn của Tam Thanh tổ sư, cho dù Nhiếp Vân hiện tại cũng làm không được, làm sao pho tượng lại bắt đầu dung hợp?

Chẳng lẽ cổ oán niệm này cũng có được năng lực như thế?

Trong nội tâm Nhiếp Vân cả kinh.

Pho tượng là tử vật, dùng Thạch Đầu hoặc kim loại đúc thành, mặc dù oán linh tiến vào trong đó có thể để nó hành động cũng đã không tệ, để cho ba pho tượng dung hợp, đã vượt ra khỏi tưởng tượng.

Tuy khiếp sợ, nhưng Nhiếp Vân không bối rối.

Từ khi tiến vào Đạo giới, sự tình kỳ quái nhiều lắm, cùng trước kia nhận thức hoàn toàn bất đồng.

Đạo giới, phát nguyên của Thiên Địa lục đạo, ẩn chứa quá nhiều bí mật.

Ầm ầm!

Thời gian một cái nháy mắt, ba pho tượng đã dung hợp hoàn tất, tạo thành một lão giả uy nghiêm, tầm mắt nhẹ giơ lên, nhất chỉ điểm ra.

Bành!

Nhiếp Vân không hề phòng bị, bị một chỉ điểm trúng, liên tiếp lui về phía sau, địa mặt sụp đổ, phòng xá hóa thành tro bụi.

Kiến trúc ở Hư Hoa Thành thì có trăm triệu năm lịch sử, ngay cả binh khí cũng không chịu nổi, huống chi nham thạch bình thường tạo thành vách tường, nhẹ nhàng đụng một cái liền triệt để vỡ vụn.

- Ba cái pho tượng hợp chung, thực lực rõ ràng gia tăng lên?

Lui về phía sau vài bước, Nhiếp Vân ngừng lại, trong mắt thần thái liên tục thay đổi.

Cổ oán niệm này không khỏi quá lợi hại đi, chỉ sợ nửa bước Xích Thiên cảnh bình thường cũng không phải đối thủ!

Hơn nữa dung hợp chung một chỗ, thực lực của pho tượng càng mạnh hơn nữa, so với hắn cũng không chênh lệch chút nào.

- Không đúng, cái này không riêng gì sự tình oán niệm, đến cùng là chuyện gì xảy ra?

Biết rõ thực lực của đối phương, trong nội tâm Nhiếp Vân cảnh giác lên.

Cái này không chỉ là sự tình oán niệm, nếu như chỉ là oán niệm liền lợi hại như thế, thì làm sao có thể để Đạo giới Chi Chủ tế tự?

Chỉ sợ trong đó còn có sự tình không muốn người biết.

Bất quá, bây giờ không phải là thời điểm suy tính những chuyện này, ba pho tượng dung hợp chung một chỗ chiến lực đại tăng, một bước đạp qua, thoạt nhìn động tác khô khan buồn cười, nhưng thực lực lại làm cho người cười không nổi.

Rầm ào ào!

Thế giới trước mặt hoạch xuất ra một lạc ấn đen kịt, thẳng tắp đâm thẳng tới ngực Nhiếp Vân.

- Thân thể Xích Thiên cảnh, lực lượng Chư Thiên gia trì, phá...

Thấy đối phương hung ác, Nhiếp Vân cũng khó lưu thủ, một tiếng thấp giọng hô, trong thân thể ẩn chứa toàn bộ lực lượng bắn ra!

Ầm ầm!

Khí tức cuồng mãnh để cho hắn như một hung thú cường đại, đạp không mà đến, xé rách vạn vật.

Bành!

Nắm đấm cùng tượng Tam Thanh đụng chung một chỗ, một tiếng giòn vang, pho tượng xuất hiện vết rách.

Oán niệm cường thịnh hơn nữa, nhưng dù sao pho tượng chỉ là vật chết, cộng thêm thực lực của Nhiếp Vân bây giờ, viễn siêu nửa bước Xích Thiên cảnh, chỉ thoáng một phát, liền xuất hiện vết rách không thể nghịch chuyển, rầm rầm rơi đầy đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.