- Nha. Nguyên lai Chử tộc trưởng còn mời người khác, không ngại giới thiệu cho chúng ta thoáng một phát!
Tâm tình của Phó Viêm có chút không vui.
Hắn thân là Tà Nguyệt Thiết Giáp Tướng, bất luận thế lực nào ở Đại Mạc thành cũng không dám lãnh đạm, lần này Chử gia mời, rõ ràng có người ngồi thượng tịch, đương nhiên là mất hứng.
- Vị này chính là Đại sư huynh của khuyển tử Chử Bưu, đệ nhất thiên tài của Khánh Dương tông, Điêu Hùng! Cường giả 600 Đại Đạo! Kỳ thật... Hôm nay đúng là hắn để ta thay mời các ngươi đến!
Chử tộc trưởng vội nói.
- Điêu Hùng?
Phó Viêm nghiêm sắc mặt.
- Ngươi nhận thức?
Nhiếp Vân nghi hoặc.
- Ta không biết, nhưng nghe nói qua. Điêu Hùng này là thiên tài của Khánh Dương tông, ba trăm năm trước liền thành công thông qua khảo hạch Tà Nguyệt tướng sĩ, trở thành Thiết Giáp vệ rồi, ba trăm năm qua, không ngừng tu luyện, không nghĩ tới rõ ràng lại lĩnh ngộ thêm 100 Đại Đạo... Thực lực rất mạnh, là truyền thuyết đáng sợ nhất của Đại Mạc thành!
Thần sắc của Phó Viêm ngưng trọng, lặng lẽ truyền âm.
- Ba trăm năm lĩnh ngộ thêm 100 Đại Đạo... Rất lợi hại sao?
Nhiếp Vân có chút im lặng.
Nếu như cho hắn 300 năm lĩnh ngộ 100 Đại Đạo, hắn sẽ cảm giác chậm như ốc sên, muốn tìm khối đậu hủ đâm chết, như thế nào nghe khẩu khí của đối phương, cái này tính toán tuyệt đỉnh thiên tài rồi hả?
- 300 năm lĩnh ngộ 100 Đại Đạo, nói rõ hắn ba năm lĩnh ngộ một đầu, thiên phú quả thực nghịch thiên!
Thấy hắn có chút không sao cả, Phó Viêm vội vàng an ủi:
- Qua một hồi ngàn vạn lần đừng đắc tội hắn, loại thiên tài này, thực lực cường đại, người lại có ngạo khí, có thể không gây, tốt nhất chớ chọc!
- Tốt, qua một hồi dùng ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!
Thấy hắn nói ngưng trọng, Nhiếp Vân không muốn bỏ qua hảo ý của hắn, gật đầu đáp ứng.
- Ân!
Thấy hắn đồng ý, Phó Viêm nhẹ nhàng thở ra, đi đầu vào đại sảnh, ngồi ở bên cạnh Điêu Hùng.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Nhiếp Vân biết rõ đối phương sợ đại đệ tử của Khánh Dương tông, lắc đầu đi về phía đối diện.
Nhiếp Đồng, Tiểu Linh theo ở phía sau.
Mấy người ngồi xuống, trong đại sảnh có chút nặng nề.
- Chử tộc trưởng, ngươi không giới thiệu thoáng một phát sao?
Điêu Hùng nhìn thoáng qua.
Thanh âm của hắn có chút lạnh nhạt, không có cảm tình gì, cẩn thận nghe, thậm chí mang theo vẻ lạnh như băng, xem ra đối với Chử tộc trưởng này, hắn cũng không có quá nhiều tôn trọng.
- Điêu Hùng đại nhân, vị này là Phó Viêm Phó đại nhân, vị này là Nhiếp Vân Nhiếp đại nhân, Nhiếp Vân đại nhân vừa mới thông qua Bách Nhân đảo khảo hạch! Hai vị, này là Điêu Hùng đại nhân, đệ nhất thiên tài của Khánh Dương tông, cường giả 600 Đại Đạo!
Nhìn cử chỉ động tác của hắn, không có chút phong phạm nào của tộc trưởng, ở trước mặt Điêu Hùng giống như người hầu vậy.
Cường giả 600 Đại Đạo, lại là tử đệ đại tông môn, không phải một gia tộc tộc trưởng bình thường như hắn có thể chống lại.
- Ân!
Thấy hắn giới thiệu xong, Điêu Hùng tùy ý khoát tay áo, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Vân cùng Phó Viêm, cười nhạt một tiếng:
- Phó Viêm huynh có thể trở thành Tà Nguyệt tướng sĩ đủ thấy thực lực, vị Nhiếp Vân huynh này, có thể thông qua Bách Nhân đảo khảo hạch, cũng nói rõ cách Thiết Giáp vệ không xa, hôm nay mời các ngươi tới, là có sự tình hi vọng nhị vị hỗ trợ, một khi thành công có chỗ tốt rất lớn, không biết có hứng thú hay không?
- Sự tình gì? Có thể nói tỉ mỉ hay không?
Thấy hắn đi thẳng vào vấn đề, Phó Viêm lộ ra một tia hứng thú hỏi.
- Rất đơn giản, ta ý định ra tay đối phó Bạch Hà Tông Mạc Nhân Địch, hy vọng có thể đạt được hai vị trợ giúp!
Điêu Hùng thản nhiên nói.
- Bạch Hà Tông?
Phó Viêm sửng sốt một chút, sắc mặt lập tức trầm xuống:
- Bạch Hà Tông cùng Khánh Dương tông không kém bao nhiêu, hai đại tông môn nhiều năm giao phong cũng thế lực ngang nhau, để cho chúng ta tùy tiện gia nhập đối phó bọn hắn, cái này không tốt lắm đâu! Lại nói, Mạc Nhân Địch này ta nghe nói qua, cũng là cường giả 600 Đại Đạo, thực lực của chúng ta bình thường, tùy tiện đối nghịch với người mạnh như vậy, thật sự có chút không thỏa đáng...
- Không nên gấp gáp cự tuyệt như vậy, nghe ta nói hết lời đã! Ta cũng không phải vô duyên vô cớ yêu cầu, Mạc Nhân Địch kia, lúc này đang ở Đại Mạc thành, ta đã xác định vị trí của hắn, chỉ cần đến lúc đó hai vị giúp ta khóa chặt thông đạo, để cho hắn không cách nào đào tẩu là được, một khi đánh chết, ta nguyện ý kính dâng hai kiện Hỗn Độn thần binh trung phẩm đỉnh phong tạ lễ!
Ngón tay của Điêu Hùng nhẹ gõ mặt bàn, chậm rãi nói.
- Hỗn Độn thần binh trung phẩm đỉnh phong?
Phó Viêm nheo mắt, lập tức lắc đầu:
- Thật sự không có ý tứ, ta chỉ là tán tu, không muốn dính vào đại sự của tông môn!
Tuy Hỗn Độn thần binh trung phẩm đỉnh phong với hắn mà nói cực kỳ trọng yếu, nhưng hắn biết tông môn tranh đấu tốt nhất đừng dính vào, giống như tổ ong vò vẽ, đánh tiểu nhân, nhất định sẽ xuất hiện đại nhân, không có chỗ dựa, không có bối cảnh, chọc phiền toái là tự mình muốn chết.
Tuy hắn là kẻ quản lý Tà Nguyệt Các, nhưng dù sao chỉ là nhân viên bên ngoài, không phải thành viên chính thức bên trong, đắc tội tông môn, nếu đối phương trả thù, mình đối kháng không được.
- Chuyện gì xảy ra?
Nhiếp Vân nghe mà mơ mơ màng màng.
- Bạch Hà Tông là tông môn tương đương Khánh Dương tông, lão tổ cũng là Thiếp Giáp Vệ, hai đại tông môn bởi vì liên lụy lĩnh vực, tài nguyên, khoáng sản… nhiều vấn đề, thường xuyên chiến đấu, lẫn nhau đánh chết đệ tử đối phương là chuyện thường! Mạc Nhân Địch này giống như Điêu Hùng, là đệ tử rất nổi danh của Bạch Hà Tông... Ta cảm thấy loại sự tình này, chúng ta tốt nhất không nên dính vào, một khi đụng vào, Bạch Hà Tông tìm không thấy Điêu Hùng, nhất định sẽ tìm chúng ta phiền toái!
Phó Viêm truyền âm tới.
- Như thế a!
Nhiếp Vân gật đầu.
Thần Tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn nha.
Hai đại tông môn bọn hắn mâu thuẫn, tốt nhất không nên chạm phải, nếu không, hoàn toàn chính xác có không ít tai hoạ ngầm cùng phiền toái.
- Ngươi thì sao? Nhiếp Vân huynh định như thế nào?
Hai người vừa trò chuyện xong, Điêu Hùng nhìn qua.
- Ta? Thái độ của ta cùng giống như Phó Viêm huynh, không muốn dính vào chuyện giữa tông môn!
Nhiếp Vân khoát tay.
- Ah? Không muốn dính vào? Hai vị không muốn dính vào, ta liền xử lý một chút a!
Điêu Hùng cười cười, hai tay nhẹ nhàng vỗ.
Rầm ào ào!
Thanh âm vỗ tay chấm dứt, ba người ừ ba phương hướng trong đại sảnh đi ra, chắn hai người ở bên trong.