Vô Tận Đan Điền

Chương 2026: Đại động tĩnh



Bất quá, một lát sau, Tạ Đào trong năm người tựa hồ cũng chịu không được, khoanh chân ngồi xuống, không ngừng run rẩy.

Đã có cái thứ nhất, thì có thứ hai, mấy hơi thở sau, năm đại đệ tử hạch tâm, lại có hai người không kiên trì nổi, chỉ còn lại huynh đệ Nhiếp Vân cùng Nhiếp Đồng.

- Cửu Tiên trưởng lão, chữ này căn bản nhìn không ra làm sao đặt bút viết, không có biện pháp viết, chớ nói chi là lĩnh ngộ hàm nghĩa trong đó rồi!

Khôi phục thoáng một phát, chứng kiến mọi người ngã xuống đất, Tạ Đào cười khổ.

- Đúng vậy a, ta vừa ghi, thật giống như cảm nhận được chạm đến Hỗn Độn uy nghiêm, một cổ áp lực cường đại tới cực điểm áp bách đến, linh hồn thiếu chút nữa sụp đổ, may mắn thu tay lại sớm, bằng không thì, chỉ sợ đã chết!

Thiên phẩm đệ nhất nhân nói.

Trải qua thời gian ngắn này ở chung, mọi người biết rõ Thiên phẩm đệ nhất nhân này chỉ là không thích nói chuyện, nhưng không phải lạnh lùng, cũng biết tên của hắn gọi Ngụy Thư, người Huyền thành Ngụy gia.

- Hỗn Độn cổ ngữ đại biểu uy nghiêm cùng lực lượng của Hỗn Độn. Người bình thường viết tương đương mạo phạm Hỗn Độn, tự nhiên sẽ bị trừng phạt!

Chứng kiến bộ dáng của mọi người, Cửu Tiên trưởng lão lắc đầu, nói tiếp:

- Đương nhiên, nếu như có thể viết thành công, đạt được Hỗn Độn tán thành, sẽ tìm được chỗ tốt thật lớn!

- Chỗ tốt. Chỗ tốt gì?

- Ta cũng không biết, trước kia tiền bối thành công, đều không nói tỉ mỉ. Tông môn không có ghi lại kỹ càng, cho nên, đừng nói là ta, dù chưởng giáo Chí Tôn cũng không biết! Nhưng có một điểm có thể xác nhận, chỉ cần có thể thành công viết, tuyệt đối là việc trọng đại của Quy Khư Hải, nghe nói sẽ vạn chung cùng vang, âm thanh chấn động Cửu Châu!

Cửu Tiên trưởng lão cười nói.

- Vạn chung cùng vang?

Mọi người nhịn không được tắc luỡi.

Quy Khư Hải có vô số ngọn núi nhỏ, chỉ cần có đệ tử ở, trong đó đều có chuông lớn, toàn bộ Quy Khư Hải cộng lại đâu chỉ hơn vạn chuông, nếu như những chuông lớn này đồng thời minh hưởng, hoàn toàn chính xác kinh thế hãi tục, để cho người phấn chấn.

- Được rồi, các ngươi đều thử qua, tiếp tục đợi ở chỗ này, chỉ sẽ bị thương nặng, đi thôi!

Giải thích một câu, Cửu Tiên trưởng lão cười cười, thúc dục muốn ly khai.

Tuy trước kia nói một ngày, nhưng những người này kiên trì càng lâu, bị thương càng nặng, vì an toàn, vẫn là ly khai cho thỏa đáng.

- Tốt... Bất quá Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng giống như không có thử, chẳng lẻ không thử liền rời đi?

Tạ Đào nói.

Nghe hắn nói, ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung ở trên người hai huynh đệ.

- Ta không thử! Ta cũng không muốn bị thương!

Nhiếp Đồng cười nhạt một tiếng, lui về phía sau hai bước, sự tình người khác cảm thấy hứng thú, với hắn mà nói không có nửa phần hứng thú.

- Nhiếp Vân, ngươi không thử một chút sao? Bằng vào lý giải của ngươi đối với đại đạo, có thể viết ra ba chữ kia cũng chưa biết chừng!

Cửu Tiên trưởng lão nói.

Đối với thiếu niên trước mắt này, mặc dù là hắn cũng có cảm giác nhìn không thấu, người khác thí nghiệm viết, sẽ bị Hỗn Độn uy áp chấn thương, có lẽ, thiếu niên này có thể ngoài dự đoán mọi người, giống như tiền bối năm đó, thành công viết ra ba chữ, khai sáng khơi dòng.

- Ta? Thử xem đi!

Nhiếp Vân không nghĩ tới ánh mắt của mọi người sẽ tập trung ở trên người mình, vừa vặn nhớ tới sự tình trước kia, cũng muốn cẩn thận cảm ngộ thoáng một phát, lúc này gật gật đầu, lần nữa nhìn sang.

Cô cô cô!

Ánh mắt cùng chữ cổ dung hợp, ba đan điền trong cơ thể lần nữa xoay tròn, giống như trước kia, chậm rãi dung hợp.

Cẩn thận đối lập chữ cổ cùng đan điền xoay tròn, trong nội tâm Nhiếp Vân đột nhiên khẽ động.

- Kỳ thật cái chữ này, là dùng thiên phú chi khí, miêu tả đan điền ra...

Một ý niệm đặc thù vang lên ở trong óc, ngón tay của Nhiếp Vân không tự chủ được giơ lên, ba loại thiên phú chi khí đặc thù ở đầu ngón tay vờn quanh, phân biệt hoạch xuất ba đạo huyền ảo đặc thù, bay về phía trước.

Vù vù vù!

Khi ba chữ hình thành, mọi người liền chứng kiến không gian trước mắt lập tức sụp đổ.

Không gian của Tà Nguyệt Chí Tôn Vực vững chắc đến cực điểm, muốn đánh nát không gian, mặc dù Kim Giáp Tướng cũng làm không được, mấy chữ liền đánh nát không gian, uy lực to lớn, làm cho người tắc luỡi.

Vèo!

Ba chữ bay ra ngoài, cùng Quy Khư Hải trước mặt hoà lẫn, đồng thời đại phóng hào quang.

Ầm ầm!

Vô số ngôi sao ở trong Quy Khư Hải cùng thời khắc đó phóng xuất ra quang minh sáng chói, hào quang vạn đạo, từng đợt chuông vang dồn dập, đồng thời vang vọng, triệt để kinh động tất cả mọi người trong Quy Khư Hải.

Sưu sưu sưu sưu!

Tiếng chuông vang lên, vô số tiên hạc ở trong Quy Khư Hải đồng thời lên không, tựa như mây đen, ngăn trở liệt nhật.

- Chuyện gì xảy ra?

- Sao chuông trên núi của ta lại đột nhiên vang lên?

- Nhất định là có người viết ra ba Hỗn Độn cổ ngữ của Quy Khư Hải!

- Cái gì? Chữ kia không phải không người có thể viết sao? Cái này... Điều này sao có thể...

Chuông lớn vang lên, vô số người ở trong Quy Khư Hải như từ trong mộng bừng tỉnh, từng đạo ý niệm hội tụ, hình thành nước lũ.

- Cái này nháo lớn rồi...

Nhiếp Vân không nghĩ tới viết ra Hỗn Độn cổ ngữ, sẽ có động tĩnh lớn như vậy, cười khổ một tiếng.

Bất quá, oanh động để cho hắn khiếp sợ cũng không có chấm dứt, mọi người chỉ cảm thấy phi thuyền lắc lư, lập tức chứng kiến xa xa trên sơn mạch nguy nga, lăng không nhiều ra một ngọn núi.

Ngọn sơn phong này so với chung quanh cao hơn một mảng lớn, hận đời vô đối.

Ầm ầm!

Nương theo ngọn núi xuất hiện, một đạo hào quang từ trên ngọn núi bắn thẳng đến, tựa như ở trên bầu trời dựng lên một cây cầu, đi thẳng tới dưới chân Nhiếp Vân, ngay sau đó tinh quang trên bầu trời tản ra, một đạo hào quang bảy màu bao phủ lấy hắn.

Bị cổ hào quang này bao phủ, Nhiếp Vân cảm thấy ba đan điền vừa rồi ẩn chứa thiên phú kia, lập tức đạt tới viên mãn, trên người tràn đầy khí tức đại đạo.

Tinh thần lực ở dưới tia sáng này ôn nhuận, cũng như cỏ mọc sau mưa, chậm chạp tăng trưởng, thời gian nháy con mắt đã đột phá gông cùm xiềng xích, đạt tới cảnh giới mới.

- Nguyên lai chỗ tốt là cái này...

Nhiếp Vân hiểu được.

Trước kia hắn không biết viết ra ba chữ, Hỗn Độn sẽ có loại ban thưởng nào, nguyên lai ba đại đạo kia trực tiếp viên mãn, hơn nữa tinh thần lực tăng lên.

Lập tức lĩnh ngộ ba đại đạo, với hắn mà nói, thực lực tăng lên không rõ ràng, nhưng tinh thần lực tăng lên đối với hắn có chỗ tốt thật lớn, về sau đẩy diễn đan điền dung hợp, tốc độ sẽ càng nhanh.

Hào quang tiêu tán, Nhiếp Vân thở ra một hơi, trên mặt mỉm cười thản nhiên, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mọi người đều mang theo vẻ hâm mộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.