- Mấy người này là đệ tử thân truyền của chưởng giáo, những người này đều từng đứng đầu Hạch tâm thất thập nhị phong.
Dường như Thượng Tuyền nhận ra mấy người này cho nên mới truyền âm nói.
- Đệ tử thân truyền của chưởng giáo?
- Đúng vậy, chỉ có người đạt được vị trí đứng đầu Thất thập nhị phong mới có tư cách trở thành đệ tử chưởng giáo. Có được quyền lợi càng lớn hơn đệ tử hạch tâm, đồng thời cũng hưởng thụ thêm vô số tài nguyện. Ngày thường đều ở cung điện trong chỗ sâu nhất của Quy Khư hải tu luyện, tránh né Hỗn Độn hải dương dò xét. Cho nên, rất nhiều người cũng không nhận ra bọn họ! Tuy rằng những người này giống như chúng ta, không có vượt qua hai nghìn đại đạo, nhưng mà tiềm lực vô cùng, một khi đột phá, hoàn toàn có thể trùng kích hai nghìn sáu trăm, hai nghìn bảy trăm đại đạo!
Thượng Tuyền nói.
- Thì ra là thế!
Nhiếp Vân gật đầu.
Tu luyện giả rõ ràng có được thực lực hơn hai ngàn đại đạo mà lại áp chế tu vi, cũng không phải là cố ý giấu dốt, mà là vì muốn chống cự uy áp của Hỗn Độn, rất tốt cho việc tu luyện.
Người củaTà Nguyệt Chí tôn vực đều biết, tu luyện giả chỉ cần vượt qua hai nghìn đại đạo, muốn tu luyện thêm nhiều hơn nữa đều phải tốn một cái giá lớn hơn trước rất nhiều. Một khi xuất hiện loại tình huống này, cũng không phải là đại đạo trở nên khó có thể lý giải, mà là bởi vì uy áp của Hỗn Độn.
Đại đạo càng nhiều, áp lực của Hỗn Độn càng mạnh, dưới loại áp lực này, tốc độ lĩnh ngộ đại đạo cũng sẽ trở nên chậm lại.
Biện pháp tốt nhất để hóa giải vấn đề này chính là lĩnh ngộ đến một ngàn chín trăm chín mươi chín đại đạo rồi ngừng lại, không có triệt để lĩnh ngộ đại đạo nữa.
Không triệt để lĩnh ngộ đại đạo, những đại đạo này không có viên mãn, không có đạt tới hai nghìn đạo thì cũng sẽ không bị Hỗn Độn hải dương áp chế.
Loại tình huống này có chút tương tự với Nhiếp Vân, Tam Thiên Đại Đạo tất cả hắn đều lĩnh ngộ một ít. Thế nhưng khoảng cách cho tới viên mãn toàn bộ còn có rất xa. Rõ ràng có sức chiến đấu hơn xa cường giả hai nghìn đại đạo, thế nhưng trên thực tế khoảng cách lĩnh ngộ đại đạo tới hai nghìn đạo còn có một khoảng rất lớn.
Đương nhiên, làm như vậy tương đương với việc lừa trời. Không bị phát hiện cũng thôi đi, thế nhưng một khi bị phát hiện, sẽ lập tức dẫn động lực lượng, giống như Kê Huyền vậy. Phải đột phá, nếu không, Hỗn Độn hải dương đánh xuống tai kiếp, cho dù có mạnh mẽ tới đâu thì cũng sẽ lập tức tử vong.
Có một điểm nữa đó là đại đạo cũng không phải là thứ ngươi muốn lĩnh ngộ bao nhiêu thì có thể lĩnh ngộ bấy nhiêu. Giống như khắc hoa lên trên tờ giấy mỏng vậy, tuy rằng ngươi không lĩnh ngộ hoàn toàn, thế nhưng chỉ cần hơi chút không cẩn thận thì có thể đâm thủng tờ giấy mỏng này. Đột phá gông cùm hai nghìn đại đạo.
Chính là bởi vì có hạn chế hai ngàn đại đạo này cho nên loại người có được thực lực như Kê Huyền đã ít càng thêm ít. Hơn nữa mỗi một người đều đạt tới trình độ cao nhất, cho dù có một ít người mạnh hơn một ít, thế nhưng cũng sẽ không mạnh hơn quá nhiều.
- Nhiếp Vân, ngươi cũng tới đi!
Ngay khi Nhiếp Vân đang nghe Thượng Tuyền giới thiệu về thân phận của mấy người phía trước thì bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của tông chủ.
- Vâng!
Thân thể Nhiếp Vân khẽ động, đứng lên rồi bay về phía trước, đáp xuống bên cạnh chư vị đệ tử của chưởng giáo. Mấy vị đệ tử chưởng giáo quét mắt nhìn Nhiếp Vân một cái, cũng không nói chuyện, nhưng mà trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường rõ ràng. Có thể đánh bại được Kê Huyền, đối với bọn họ mà nói không coi vào đâu a. Không để ý tới thái độ của bọn họ, Nhiếp Vân lẳng lặng đứng một mình ở một bên. Một lát sau, Nhiếp Đồng và Thượng Tuyền cũng bay tới. Ba người bọn họ đứng hàng trước ba ở trong Hạch Tâm Thất thập nhị phong, coi như là có tư cách trở thành một trong các thí sinh.
- Mười người các ngươi đi tới Hỗn loạn sơn nhất định phải một lòng đoàn kết, ngàn vạn lần không thể hành sự theo cảm tính!
Rất nhanh Cổ Ung tông chủ đã gọi xong mười người tham dự đi ra, hắn lại đi tới bên cạnh bọn họ, dặn dò một phen.
- Vâng!
Mọi người đồng thời đáp một tiếng.
- Rất tốt, đây là địa đồ Hỗn Loạn sơn, nếu như gặp phải đối phương thì cố gắng không nên phát sinh chiến đấu. Sau khi ẩn nấp lại lợi dụng địa hình quần nhau với đối phương một phen. Mục tiêu của các ngươi không phải là kiếm được nhiều ngọc bài hơn, mà là không để cho ngọc bài trong tay mất đi.
Ngón tay của Cổ tông chủ điểm một cái, toàn bộ mọi người nhất thời cảm thấy mi tâm nóng lên, một đạo tin tức tiến vào trong đầu.
Đây chính là địa đồ Hỗn Loạn sơn, bên trên có chú thích vô cùng cặn kẽ, còn viết những nơi là cấm địa. Những nơi nào là nơi an toàn. Phần này địa đồ này, dựa theo tình huống bình thường mà nói. Cho dù là trưởng lão cũng không có tư cách có được. Nhưng mà vì chuyện lần này liên quan trọng đại, tông chủ không thể không truyền thụ xuống cho mọi người.
- Vâng!
Mọi người cũng biết rõ đạo lý này, cho nên sắc mặt đồng thời ngưng trọng. Thực lực của bọn hắn ở trong hàng ngũ đệ tử Quy Khư Hải coi như là top đầu. Thế nhưng so với đệ tử ba đại tông môn khác, chưa chắc đã có thể vượt trội được. Cho nên tất cả nên cẩn thận cho thỏa đáng.
- Phần địa đồ này ta đã dùng phương pháp đặc thù khóa ở trong đầu các ngươi, cho dù các ngươi bị người khác bắt lại thì cũng không thể nào lợi dụng phương thức sưu hồn lấy được nó. Bất quá, nhất định đối phương cũng có biện pháp khác lấy được tình huống trong Hỗn Loạn sơn. Không nên xem thường cái bản đồ này, nếu như nắm giữ tốt, bởi vì nếu không cẩn thận nhất định sẽ rơi vào bẫy rập của bọn chúng! Tóm lại, tất cả phải cẩn thận, đánh mất danh ngạch là nhỏ, vinh dự của Quy Khư Hải mới là lớn!
Tông chủ truyền âm giao phó, ánh mắt ngưng trọng. Một vạn danh ngạch, mất đi hai ngàn danh ngạch cũng không có ảnh hưởng đặc biệt lớn. Thế nhưng đám người Giang Hào nhất định sẽ coi đây là cái cớ, đối với danh tiếng của Quy Khư Hải sẽ tổn hại rất lớn.
- Vì vinh dự củaQuy Khư Hải, chúng ta nghĩa bất dung từ!
Tất cả mọi người đều gật đầu một cái.
- Lên đường!
Nhắn nhủ xong, tông chủ vung tay lên, trước mặt mọi người tức thì xuất hiện một cái thông đạo. Ở cuối thông đạo chính là đỉnh núi của Hỗn Loạn sơn.