Nhiếp Vân đã xác nhận bảy tám phần, xem ra mỹ nữ kia nhất định là Lạc Khuynh Thành.
- Người ở tiểu địa phương, một người là thiếu gia đại gia tộc, không biết lại làm sao nhận thức, nghe giống như một đoạn giai thoại!
Nhiếp Vân cười nói.
- Ha ha, đúng vậy, ta cũng rất kỳ quái, ai biết tại sao, uống rượu! Uống rượu!
Hàn huyên thêm một lát, Nhiếp Vân rốt cục xác định chính là Lạc Khuynh Thành, bởi vì dong binh kia còn có một thân đệ đang làm việc ở Triệu gia, bởi vậy hắn biết chuyện này thật rõ ràng.
Theo Nhiếp Vân xem ra, người hầu trong Triệu gia đều đồn đãi như vậy, chỉ sợ Lạc Khuynh Thành vốn không muốn kết hôn.
Không muốn nhưng vẫn đáp ứng, trong đó có vấn đề gì thật khó nói, mà khoảng thời gian này cha nàng đang bị bắt giữ, chẳng lẽ có liên quan tới chuyện của cha nàng?
Nếu vậy tin tức về thân nhân của mình…có thể điều tra?
- Ở đây hỏi thăm cũng không tìm hiểu được gì, hay đi tìm Lạc Khuynh Thành hỏi thẳng nhanh hơn!
Nếu Lạc Khuynh Thành không muốn kết hôn với Triệu Hưng Phổ, là đối phương bức bách nàng, mình cũng không để ý thay nàng trút giận.
Cẩn thận hỏi thêm một chút, biết trước khi đại hôn hai bên sẽ không gặp mặt, như vậy hiện tại Lạc Khuynh Thành vẫn còn ở Bách Hoa tông, Nhiếp Vân đứng dậy.
- Ha ha, tiểu huynh đệ, chúng ta là người của Thiết Nham dong binh đoàn, nhờ phúc của Thiết Lan Nhi tiểu thư, hiện tại dong binh đoàn của chúng ta lợi hại nhất trong tam đại dong binh đoàn của đế quốc, nếu ngươi thật muốn trở thành dong binh thì tới tìm chúng ta, ta tên Khương Toàn, hắn tên Đỗ Tiến, đang ở bản bộ dong binh đoàn, chỉ cần ngươi tới là có thể gặp mặt, chúng ta sẽ đảm bảo cho ngươi, hẳn dễ dàng vượt qua sát hạch!
Hai dong binh thấy Nhiếp Vân muốn đi, cười nói.
- Khương Toàn nói không sai, Thiết Lan Nhi tiểu thư mang theo một đầu yêu sủng khí tông đỉnh trở về, Thiết Nam chúng ta đã trở thành dong binh đoàn đứng đầu, tới chỗ chúng ta chính là lựa chọn đúng nhất!
Đỗ Tiến cũng gật đầu nói.
- Được, ta nhất định sẽ đi!
Nghe khẩu khí của họ, Thiết Lan Nhi hẳn đã về Thần Phong thành, Nhiếp Vân gật gật đầu đáp ứng.
Nhiếp Vân cáo từ hai dong binh, rời tửu quán gọi ba yêu thú cùng đi thẳng về phương hướng Bách Hoa tông.
Bách Hoa tông được xây dựng ở trên Bách Hoa sơn gần Thần Phong thành, rậm rạp đủ loại hoa cỏ, hương khí tràn ngập làm người ta lưu luyến quên về.
Rời khỏi Thần Phong thành, còn chưa qua thời gian uống cạn chén trà họ đã đi tới Bách Hoa sơn.
- Lần này đi Bách Hoa tông chỉ vì gặp Lạc Khuynh Thành, các ngươi lưu lại đây, nếu có nguy hiểm gì thì thông tri, các ngươi lập tức đi qua là được!
Dặn dò xong, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn tông môn tràn ngập hoa tươi trước mắt, nhấc chân đi lên thềm đá.
- Khuynh Thành sư tỷ, chẳng lẽ ngươi thật muốn gả cho Triệu Hưng Phổ sao?
Bên trong một biệt viện tao nhã thuộc Bách Hoa tông, một thiếu nữ nhìn Lạc Khuynh Thành vẻ mặt u sầu, thật cẩn thận hỏi.
Trước mắt thiếu nữ là một hồ nước không lớn, hoa sen nở rộ tản ra hương khí thanh nhã, đủ loại cá rong chơi trong hồ, thỉnh thoảng lại tóe lên một mảnh bọt nước.
- Ai!
Lạc Khuynh Thành không trả lời câu hỏi của thiếu nữ, giống như đang hồi ức chuyện gì đó, khẽ thở dài.
- Triệu gia khinh người quá đáng, hay là chúng ta chạy trốn đi!
Thiếu nữ nhìn thấy hình dáng của sư tỷ, trong mắt hiện lên hận ý.
Lạc Khuynh Thành là thân truyền đệ tử của tông chủ Bách Hoa tông, có tư cách có được người hầu, tuy thiếu nữ xưng hô nàng là sư tỷ, trên thực tế chuyên môn hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của nàng, hai người tương xử thật nhiều năm, cảm tình sâu đậm, lúc này nhìn thấy sư tỷ bị nạn tự nhiên sinh lòng oán hận.
- Chạy trốn? Có thể trốn đi đâu?
Lạc Khuynh Thành đứng dậy nhìn dung mạo cùng dáng người của mình dưới mặt nước, đột nhiên cảm thấy chán ghét.
Nếu mình không xinh đẹp, Triệu Hưng Phổ sao lại vừa ý, uy bức lợi dụ dùng đủ thủ đoạn tồi tệ muốn bức bách mình gả cho hắn!
Nhưng mà…xinh đẹp, thật sự xinh đẹp sao?
Nếu mình thật xinh đẹp, vì sao lúc trước dù mình đã biểu hiện rõ ràng như vậy, mà hắn lại không chút dao động nào?
Nhớ tới thiếu niên đã cứu mình từ trong tay yêu nhân ở Lạc Thủy thành, trong lòng nàng dâng lên tưởng niệm vô cùng nồng đậm.
- Nhã Thương, cùng ta đi ra ngoài một chút đi!
Trong lòng khẽ thở dài, Lạc Khuynh Thành khẽ nói.
- Được, sư tỷ!
Nhã Thương đi qua đỡ lấy cánh tay Lạc Khuynh Thành, hai thiếu nữ chậm rãi đi ra cửa.
Hoa!
Vừa đi tới cửa, còn chưa đi ra ngoài, một thân ảnh xuất hiện ngăn chặn đường đi của hai nàng.
- Phụng lệnh của thiếu gia nhà ta, xin mời Khuynh Thành thiếu phu nhân dừng bước!
Đó là một lão nhân, hắn ngăn cản trước mặt Lạc Khuynh Thành, chân khí giống như khí tường hoàn toàn phong kín đường đi.
- Dừng bước? Thiếu gia nhà ngươi chẳng lẽ còn muốn giam cầm tự do của chúng ta?
Lạc Khuynh Thành còn chưa lên tiếng, Nhã Thương đã nhướng mày hô.
- Hừ!
Nghe được tiếng hô của thiếu nữ, lão giả hừ lạnh, ánh mắt bắn kim quang, đột nhiên vung tay về phía trước.
Ba!
Nhã Thương còn chưa kịp phản ứng thì trên mặt đã sưng đỏ, té ngã dưới đất, khóe môi tràn máu tươi.
- Nhã Thương…ngươi!
Chứng kiến nha hoàn của mình bị đối phương đánh bay bị thương, Lạc Khuynh Thành nổi giận.
- Thiếu phu nhân, mệnh lệnh của thiếu gia không thể làm trái, ta xem ngươi nên ngoan ngoãn ở lại chỗ này cho thỏa đáng, bằng không thuộc hạ làm ra chuyện gì khác người cũng đừng trách ta!
Không để ý tới lửa giận của thiếu nữ, trong mắt lão giả cũng không có bao nhiêu ý cung kính, ngược lại hừ lạnh một tiếng, chân khí đột nhiên dâng lên bao phủ toàn bộ biệt viện.
- Khí tông đỉnh?
Cảm nhận được khí tức kia, ánh mắt Lạc Khuynh Thành lập tức ngưng trọng.
Không nghĩ tới Triệu Hưng Phổ phái một cường giả khí tông đỉnh tới canh chừng mình, mặt mũi của mình cũng thật lớn a!
- Ta chỉ đáp ứng hôn ước của Triệu Hưng Phổ, cũng không phải biến thành tù phạm của hắn, chẳng lẽ còn không cho phép ta đi ra ngoài? Hừ, nơi này còn chưa phải Triệu gia của các ngươi, nơi này là Bách Hoa tông!
Lạc Khuynh Thành hừ lạnh, tức giận run rẩy cả người.
- Ha ha, gọi ngươi một tiếng thiếu phu nhân xem như cấp ngươi mặt mũi, đừng cho mặt không biết xấu hổ! Triệu gia chúng ta là địa phương nào? Một trong tam đại gia tộc Thần Phong đế quốc, thiếu gia nhà ta có thể trúng ý ngươi xem như ngươi tu luyện có phúc mấy trăm cuộc đời, muốn ngươi làm gì là ngươi phải làm là được, còn muốn trả giá?
Lão giả chắp tay sau lưng, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng khinh miệt:
- Nơi này đúng là Bách Hoa tông, lão tổ chúng ta cũng là cường giả chí tôn, yêu cầu giao ra một người, tông chủ các ngươi sẽ không trở mặt với lão tổ chúng ta!