Vô Tận Đan Điền

Chương 2131: Mặc Nghiêu phá trận (2)



Dù sao trận pháp ngay cả hắn cũng có thể nhốt lại, coi như là người có thân gia phong phú cũng sẽ không bỏ qua.

Sưu Sưu Sưu Sưu!

Trong lúc đang tiến lên, kiếm khí xung quanh giống như rắn, từ bốn phương tám hướng bắn về phía hắn. Mỗi một đạo kiếm khí đều bằng một kích toàn lực của một vị cường giả cấp bậc tông chủ. Mấy đạo kiếm khí dung hợp, cùng nhau hình thành một trận pháp mạnh mẽ đặc thù, lập tức triệt để bao phủ hắn vào bên trong.

- Chút tài mọn mà thôi!

Mặc Nghiêu cũng không đối kháng, cũng không tránh né, bàn tay khẽ lật, một cái trang giấy màu vàng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.

Trang giấy này cũng không lớn, chỉ lớn bằng bàn tay, thế nhưng lại tỏa ra uy năng vô cùng vô tận. Trang giấy vừa mới xuất hiện đã đem sương mù xung quanh đánh văng ra, khuấy động tạo thành một phạm vi mấy ngàn trượng trống rỗng.

Ầm Ầm!

Trang giấy bay lên, từ từ bành trướng, không tới một phần ngàn hô hấp đã biến thành một cái thảm to. Trên bề mặt có kim văn dày đặc. Nếu như có người ở đây thì lúc này nhất định sẽ nhìn thấy rõ, hóa ra bên trên trang giấy này lại có vô số chữ viết tràn ngập. Có tới mười mấy, những chữ này tuy rằng không lớn, thế nhưng mỗi một chữ lại mang theo khí tức xúc động hỗn độn, giống như có thể dung hợp hoàn mỹ với hỗn độn hải dương vậy.

Văn tự Cổ hỗn độn!

Thứ ghi chép trên trang giấy này không ngờ đều là cổ hỗn độn văn tự, hơn nữa dường như còn tụ hợp lại tạo thành một câu nói đặc thù nào đó, làm cho uy lực của nó càng hơn.

Phanh Phanh Phanh Phanh!

Kiếm quang bốn phía phóng tới rơi vào trên trang giấy ẩn chứa Cổ Hỗn Độn ngữ, sinh ra một trận nổ vang đinh đương. Bị những cổ ngữ này làm cho rung động. Tất cả đều bị ngăn ở bên ngoài, căn bản không thể xúc phạm tới Mặc Nghiêu một chút nào.

- Đi!

Ngăn chặn kiếm quang ở bên ngoài, ngón tay Mặc Nghiêu vung lên về phía trước, nhẹ nhàng chỉ tay một cái. Trang giấy lại xoay tròn trên không trung, đột nhiên bay về phía trước.

Mang theo khí tức giống như nghiền ép, trang giấy đánh tới đâu thì sương mù dồn dập tản ra tới đó. Giống như là một cái tầu phá băng, tuy rằng sương mù nồng nặc, thế nhưng lại không có cách nào ngăn được mảy may.

- Hừ, để ta xem ngươi có thể trốn tới khi nào!

Thân thể nhảy lên, Mặc Nghiêu đáp xuống phía trên trang giấy rồi phóng thẳng về phía trước. Toàn bộ Mê thiên trận dưới cỗ lực lượng này trùng kích, liên tục lay động. Dường như bất cứ cũng có thể không chịu nổi, sẽ trực tiếp tiêu tán.

Tuy rằng Mê Thiên kỳ lợi hại, thế nhưng dù sao cũng có những vật khác có thể khắc chế được nó. Trang giấy tràn ngập cổ hỗn độn văn tự này đơng nhiên cũng có được loại năng lực này.

- Phá cho ta!

Xông về phía trước một hồi, cảm nhận được trận pháp trước mắt liên tục lay động, dường như sắp không chịu nổi, bàn chân Mặc Nghiêu đột nhiên đạp xuống.

Sưu!

Quang mang trắng nõn lập tức lấy hắn làm trung tâm nhộn nhạo lan tràn ra phía ngoài. Tạo thành một đoàn văn tự bắn về phía xung quanh, những văn tự này bắt tới đâu bên trong vang lên tiếng nổ tung ầm ầm. Cho dù Mê Thiên kỳ có lợi hại tới đâu cũng không chịu đựng nổi. Phanh một cái rồi triệt để tản đi, bầu trời lần nữ khôi phục lại vẻ sáng sủa.

- Hả? Người đâu?

Sương mù biến mất, xung quanh lần nữ sáng sủa, dưới Thiên nhãn đại đạo phụ trợ, hai mắt của Mặc Nghiêu như kim nhãn sáng lập lòe. Phạm vi mấy trăm dặm đều hiện lên trong mắt. Thế nhưng tất cả lại rỗng tuếch, ngay cả nửa cái bóng người cũng không có, giống như đám người Nhiếp Vân trong nháy mắt đã biến mất khỏi thế gian vậy.

- Không thể nào!

Sắc mặt tối sầm, hai hàng lông mày của Mặc Nghiêu nhướng lên.

Hắn thiêu đốt Chúa Tể phù ấn, thực lực coi như là ở trong cấp bậc tông chủ cũng được cho đỉnh cấp. Dưới thực lực như vậy, đám người Nhiếp Vân cho dù có đào tẩu thì nhất định hắn cũng có thể nhìn thấy. Làm sao lại giống như hiện tại, cái gì cũng không phát hiện ra được?

Chuyện này không phù hợp với đạo lý!

- Nếu như ngươi đào tẩu ta sẽ thu Mê Thiên kỳ của ngươi..

Tinh thần giống như nước lũ lan tràn ra xung quanh, lại phát hiện ra không có một chút động tĩnh nào. Giống như đối phương đã biến mất không còn tăm hơi. Mặc Nghiêu hừ lạnh một tiếng, lại quay đầu nhìn về phía nơi vừa rồi trận pháp lan tràn. Vừa nhìn qua, sắc mặt của hắn càng thêm khó coi.

Không chỉ có người đào tẩu, chín cái trận kỳ cũng không có để lại, tất cả đều biến mất không thấy hình bóng.

Mê Thiên trạ của đối phương hắn vừa mới dùng bạo lực phá tan. Dựa theo tình huống bình thường mà nói, nếu như đối phương bỏ trậ mà chạy, như vậy trận kỳ hẳn phải ở lại chỗ này. Nếu như không phải đào tẩu, từ lúc phá trận cho tới hiện tại thời gian ngắn ngủi như vậy, coi như người thực lực mạnh đến đâu cũng không thể đào tẩu ở trong tầm mắt của hắn a.

Thế nhưng đối phương lại thực sự biến mất a, ngay cả một chút dấu vết cũng không có để lại.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

- Đáng hận! Đáng hận! Nhiếp Vân, ngươi tuyệt đối đừng để ta gặp mặt được. một khi gặp lại, ta tuyệt đối sẽ trực tiếp đánh giết ngươi, không chút lưu tình nào.

Vận dụng toàn bộ lực lượng, tìm kiếm mặt đất một lần. Thế nhưng vẫn không hề có phát hiện ra được thứ gì, Mặc Nghiêu điên cuồng gào thét không thôi.

Hắn là thiên chi kiêu tử, đại năng chuyển thế, từ khi sinh ra đã đại diện cho sự bất phàm. Thế nhưng nhân vật như vậy lại bị một tiểu tử không chút danh tiếng trêu chọc. Đánh chết phân thân ý niệm cùng với rất nhiều đệ tử tông môn, chuyện này bảo sao hắn có thể chịu đựng được chứ?

Sưu!

Ngay khi Mặc Nghiêu đang nổi giận thì đột nhiên bàn tay khẽ động, một ngọc phù xuất hiện ở trên không trung. Hắn hơi điểm nhẹ một cái, một đạo ý niệm bỗng nhiên hiện lên.

Đạo ý niệm này giống như ý niệm phân thân trước đó của hắn. Là một cái đầu người mơ hồ, trôi nổi trên không trung, hai mắt mang theo vẻ lạnh lùng.

- Mặc Nghiêu. Thần điện sắp mở ra, mau tới tập hợp!

- Biết rồi!

Bàn tay chộp một trảo, đầu người biến mất, Mặc Nghiêu lần nữ nhìn quanh một tuần. Vẫn không có phát hiện ra tung tích của đám người Nhiếp Vân. Lúc này hắn mới hừ lạnh một tiếng.

- Hừ, ngày hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, chờ ta từ trong thần điện đi ra, khi đó chính là này chết của ngươi!

Nói xong hắn cắn răng một cái, sưu một cái đã biến mất chỗ, không còn bóng dáng tăm hơi.

Hắn vừa rời đi không lâu thì mặt đất nhúc nhích một trận, một bóng người đột nhiên xuất hiện. Tay vỗ vỗ bụi đất trên người, người này chính là Nhiếp Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.