Thấy Thiên Tâm Đằng xuất hiện loại biến hóa này, Nhiếp Vân mừng rỡ, hắn tiến nhanh về phía trước, mỗi một bước đều vượt qua trăm dặm, đến mức tất cả quan tài đều bị mở ra, Ma Thần Cổ Hùng bên trong bị đánh chết, năng lượng đều bị thôn phệ.
Linh tính của Thiên Tâm Đằng đạt được nhiều năng lượng như thế cho nên trở nên sinh động hơn trước, từ đó cảm giác ỷ lại Nhiếp Vân càng mạnh.
- Đáng giận, dám giết nhiều tử tôn của ta như vậy, ngươi là người nào?
Đang chém giết sảng khoái, đột nhiên một âm thanh vang vọng trong không gian, rung động tâm linh.
- Vương giả trong Ma Thần Cổ Hùng?
Nghe âm thanh này vang lên, sắc mặt Nhiếp Vân nghiêm túc.
Ma Thần Cổ Hùng đã sinh tồn thành đàn, tất nhiên có vương giả làm chỗ dựa thống lĩnh toàn cục, hắn đã sớm đoán được, đối phương vẫn không hiện thân, hắn cũng chẳng muốn so đo, lúc này nghe âm thanh truyền tới liền đoán được.
- Không nên muốn giả thần giả quỷ, đi ra cho ta a!
Tiến về phía trước một bước, bàn tay Nhiếp Vân nắm phía trước.
Ầm ầm!
Tay phải biến thành kình thiên cự chưởng xuyên qua không biết bao nhiêu không gian, đột phá vô số bình chướng và tiến vào khu vực không biết tên.
Uy lực Chúa Tể Ấn Phù còn chưa biến mất, lúc này hắn vẫn là cường giả cấp bậc Tông Chủ, hắn toàn lực thi triển có thể nghiền nát không gian, hắn muốn bắt một con gấu cũng không có gì.
Tê tê!
Không gian bị đè ép, một con hắc hùng bị hắn bắt tới.
Con hắc hùng này lớn hơn Ma Thần Cổ Hùng khác rất nhiều, nó lớn chừng trăm trượng, miệng mũi phun ra khí tức có thể hủy diệt tinh cầu và thế giới.
- Nhân loại vô sỉ, ngươi muốn chết...
Bị bắt tới nơi này, dường như Cổ Hùng Vương cảm thấy phát điên, nó gầm rừ như thủy triều, tiếng gào bén nhọn hình thành đạo châm xuyên thấu linh hồn.
- Ai muốn chết, xem ra ngươi bây giờ còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình.
Cất tiếng cười ha ha, bàn tay Nhiếp Vân dùng sức đánh xuống một quyền.
Thời không hỗn loạn, thiên địa xoay tròn, nắm đấm của hắn mang theo khí thế sinh tử tiêu tan, còn chưa tới trước mặt Cổ Hùng Vương đã làm lông toàn thân nó dựng đứng, tùy thời sẽ tróc ra.
Ầm ầm ầm...
Quyền phong bao phủ, làn da Cổ Hùng Vương nổ tung, huyết dịch không ngừng bắn tung tóe ra ngoài.
Hiện tại nó mới biết người mà mình đối mặt chính là kẻ khống chế sinh tử của nó, nó hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
- Đừng giết ta...
La lớn một tiếng, trong lời nói không có mang theo kích thích linh hồn như cũ, mà là mang theo cầu khẩn.
- Thần phục ta, làm yêu sủng của ta, có thể không giết ngươi!
Quyền phong ép xuống như là cự sơn áp đỉnh, Cổ Hùng Vương biết rõ chỉ cần nó nói sai một câu nắm đấm của đối phương sẽ đánh xuống, khi đó nó biến thành bánh thịt.
- Ta... Thần phục!
Cảm thấy lực lượng của đối phương càng ngày càng mạnh, tùy thời có thể giết nó, Cổ Hùng Vương không do dự quá lâu và đáp ứng.
- Phát lời thề hỗn độn a!
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.
- Lời thề hỗn độn?
Cổ Hùng vương sững sờ, ánh mắt của nó mang theo hương vị kỳ quái.
- Lời thề hỗn độn không có tác dụng gì, ngươi sẽ tin tưởng ta sao?
- Vô dụng?
Lần này đến phiên Nhiếp Vân sửng sốt.
Lời thề hỗn độn từ khi tiếp xúc đã có lực ước thúc cực lớn, sẽ được hỗn độn hải dương bảo hộ, làm sao có thể vô dụng?
- Ngươi thử một chút...
Trong lúc kỳ quái, Nhiếp Vân đưa một đạo ý niệm tới, hắn nói phương pháp phát lời thề hỗn độn một lần.
- Được, ta là Hùng Cổ nguyện ý dùng hỗn độn hải dương thề, nguyện ý cả đời phụng dưỡng đại nhân, nếu có vi phạm sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh...
Cổ Hùng Vương Hùng Cổ liền hô to.
Thời điểm Hùng Cổ phát lời thề, Nhiếp Vân chú ý xem, trình tự cũng không sai lầm, trong linh hồn cũng không có chút ý niệm ngỗ nghịch nào, mang theo thành khẩn, tuy phát xong hỗn độn hải dương vốn nên có phản ứng lại không có chút cảm ứng, cũng không sinh ra động tĩnh gì.
Dường như hắn nói những lời này không có quan hệ, cũng không phải đang phát lời thề hỗn độn.
Thấy bộ dạng Nhiếp Vân như vậy, Hùng Cổ xấu hổ nhếch miệng, khoát khoát tay.
- Quả nhiên vô dụng, xảy ra chuyện gì?
Nhiếp Vân nhíu mày khó chịu, hắn cảm thấy kỳ quái và không rõ vì sao.
Dựa theo đạo lý, chỉ cần đại thế giới tồn tại trong hỗn độn hải dương sẽ bị hỗn độn hải dương chế ước, làm sao có thể phát lời thề hỗn độn mà vô dụng?
Chẳng lẽ có quan hệ tới di tích thần chi sao?
Trong nội tâm hắn sinh ra suy nghĩ như thế, Nhiếp Vân nhịn không được hỏi:
- Trước kia phát lời thề hỗn độn sẽ không dùng được?
Hùng Cổ lắc đầu:
- Dù sao từ khi ta biết chuyện tới nay, lời thề hỗn độn sẽ không dùng được, nơi này được xưng là thế giới bị hỗn độn vứt bỏ, phát lời thề tự nhiên không có hiệu quả gì.
- Thế giới bị hỗn độn vứt bỏ?
Nhiếp Vân sửng sốt, tại sao còn có loại thế giới này?
Chẳng lẽ là loại thứ nhất, là thế giới bị vứt đi theo lời Thư Tịch Vương?
Trước kia tại Tàng Thư Các quy khư chi hải, trong thư tịch hoàng giả từng đề cập tới ba loại thế giới, loại thứ nhất chính là một loại thế giới bị vứt đi, hỗn độn hải dương cho rằng nó là khối u, là tế bào hoại tử, hận không thể cắt nó đi, tự nhiên sẽ không bảo vệ.
Chỉ sợ di tích thần chi chính là thế giới như vậy, cho nên lời thề hỗn độn không có tác dụng ở đây, nơi này mới không khí trầm lặng, không cách nào hấp thu nguyên khí.
- Hiến tế linh hồn đi!
Nghĩ đến điểm này, Nhiếp Vân không hề nghĩ nhiều, mặc kệ thế giới này có phải bị vứt đi hay không, thế giới tĩnh mịch không có quan hệ với hắn, đây là chuyện những đại nhân vật biết, thực lực của hắn bây giờ còn kém xa lắm.
Nếu phát lời thề hỗn độn vô dụng, vậy thì hiến tế linh hồn, đây là chiêu số thông dụng nhất, thực tế đối với thần thú có tác dụng ước thúc hơn nhiều.
- Vâng!
Hùng Cổ gạt đầu, âm thanh nổ vang.
Ông!
Một đạo linh hồn tiến vào trong đầu Nhiếp Vân, Hùng Cổ và yêu sủng đồng thời thần phục hắn.
- Đáng tiếc, ngươi không thể rời khỏi thế giới này...
Linh hồn hiến tế thành công, Nhiếp Vân cũng biết thực lực và ưu khuyết điểm của Hùng Cổ.
Đầu Cổ Hùng vương này có được hai ngàn tám trăm đầu đại đạo, nếu như không phải uy lực Chúa Tể Ấn Phù vẫn còn, hắn khẳng định không là đối thủ.
Hơn nữa nó khống chế một quân đội Ma Thần Cổ Hùng, thuộc hạ Cổ Hùng nghe theo mệnh lệnh, cam tâm tình nguyện chết vì nó, sức chiến đấu có thể nói phi thường đáng sợ, khuyết điểm duy nhát chính là nó và những Cổ Hùng này không thể rời khỏi nơi đây, càng không thể rời khỏi thế giới này.