- Ý của ngươi là... Chủ nhân hiện tại không còn chút lực lượng nào?
Huyền Thiền Vương sửng sốt.
- Nếu ta đoán không sai thì đúng là như vậy, cho dù ta biết rõ điểm này cũng không làm được.
Thanh Diệp vương cười khổ.
- Ta cũng làm không được...
Sắc mặt đám người Quy Nguyên khó coi.
Bảo bọn chúng bỏ sạch lực lượng toàn thân chẳng khác gì một tỷ phú bỏ sạch tài sản của mình phân cho người khác, làm như vậy còn không bằng giết hắn đi cho xong.
Không có đại nghị lực, đại phách lực, tâm trí cực kỳ kiên định, không có người nào làm được.
- Chúng ta làm được, hắn làm được, chỉ bằng điểm này, chỉ cần hắn trở lại, Thanh Diệp ta cam nguyện nhận hắn làm chủ.
- Vạn Lực Vương ta cũng nguyện ý nhận hắn làm chủ.
Thanh Diệp vương, Vạn Lực Vương đồng thời ngẩng đầu nhìn lên thiếu niên đang bò lên cao, cũng hạ quyết tâm kiên định.
- Ở nơi này chờ ta quay về, ta đi lên xem một chút.
Hai người vừa dứt lời, chợt nghe tiếng cười khẽ vang lên, thiếu niên đang leo lên từng chút, một lát sau đã biến mất trong tầm mắt tiến vào trong tinh không đen kịt, rốt cuộc không nhìn thấy, dường như đã tiến vào thế giới khác.
- Hô!
Nhiếp Vân lau mồ hôi trên đầu, hai tay của hắn nắm chặc khóa sắt chậm rãi leo lên cao.
Dựa theo lẽ thường, tu vi đạt tới cấp bậc của hắn, cho dù mệt cũng không có khả năng đổ mồ hôi, nhưng bây giờ mồ hôi đầm đìa, cũng không phải thân thể suy yếu, mà là hắn toàn thân hắn không có chút tiên lực nào.
Đúng như Thanh Diệp vương phân tích, hắn phát hiện những bí vân này có lực lượng đặc thù, lực công kích càng mạnh, phản kích lực cũng càng mạnh, chỉ có thực lực yếu tới trình độ nhất định mới không bị bí vân công kích.
Có thể tán hết tu vi, một thân lực lượng sẽ trôi theo nước chảy, được không bù mất, suy nghĩ một chút nên hắn có chủ ý khác, hắn thu toàn bộ lực lượng vào nạp vật đan điền.
Nạp vật đan điền lúc này đã hình thành một thế giới hoàn toàn mới, đừng nói lực lượng của hắn, cho dù lực lượng nhiều hơn gấp mười lần bỏ vào bên trong cũng có thể dung nạp hoàn mỹ, không có chuyện biến thành vướng víu!
Hơn nữa nạp vật thế giới có pháp tắc thời không đặc biệt, giấu lực lượng vào trong đó, mặc dù phù văn trên khóa sắt cường đại cũng không cách nào cảm ứng.
- Lực phản chấn thật mạnh.
Không ngừng leo lên cao, Nhiếp Vân cảm thán không nhỏ.
Tuy hắn ẩn tàng tiên lực toàn thân nhưng hắn thân thể của hắn quá mạnh cho nên vẫn cảm thấy lực phản chấn, lực lượng này không ngừng đẩy hắn ra ngoài, nếu không phải hắn nắm chắc chỉ sợ hiện tại đã rơi xuống.
Nếu chỉ là lực bắn ngược cũng bỏ đi, không gian trên khóa sắt hoàn toàn khác với mai rùa, có lực hấp dẫn thật lớn, dường như phía dưới có một lỗ đen cực lớn không ngừng lôi kéo hắn, loại cảm giác này giống như lúc hắn mới bắt đầu tu luyện, lúc không biết bay muốn leo lên cao sẽ bị trọng lực cường đại dẫn dắt, hơi không cẩn thận sẽ ngã chết ngay lập tức.
Hai lực lượng này dẫn dắt, mặc dù thân thể hắn cường đại cũng không kiên trì nổi, mồ hôi như tắm.
Hai mắt của hắn bị vải đen che chắn, cũng không biết hiện tại đang đi tới nơi nào, chỉ biết đã leo lên thật lâu, cũng vô cùng mệt mỏi, tay chân như nhũn ra, dường như tùy thời sẽ té xuống.
- Dựa theo thời gian của Tà Nguyệt Chí Tôn Vực tính toán, ít nhất đã leo một ngày một đêm.
Suy tính một ít thời gian, nội tâm Nhiếp Vân hít khí lạnh.
Tuy hắn giấu lực lượng vào nạp vật đan điền nhưng vào vào lực lượng thân thể vẫn leo lên thật nhanh, nếu như đổi đại lục Phù Thiên thành con đường thẳng, chỉ sợ thời gian một ngày một đêm cũng đã vượt qua rồi.
Cự ly xa không dưới hàng tỷ dặm nhưng không thấy cuối cùng, rốt cuộc khóa sắt này do ai đúc thành, tại sao nó lại dài như thế?
- Nghỉ ngơi một chút!
Thở ra một hơi, hai chân Nhiếp Vân bám chặt vào khóa sắt.
Một ngày một đêm không nghỉ không ngủ, nếu có tiên lực duy trì còn có thể thừa nhận, chỉ bằng vào thân thể, hơn nữa không ngừng thừa nhận lực lượng kéo xuống và bắn ngược thì thật sự có chút không kiên trì nổi, ngừng trên không trung, hắn lấy bầu nước trong nạp vật thế giới ra và uống một ngụm, lúc này mới cảm thấy thoải mái không ít.
Đôi mắt bị bịt kín, hắn lại không dám sử dụng thiên phú thiên nhãn, cũng không biết phía trên còn xa không, Nhiếp Vân biết rõ, chỉ cần dọc theo con đường này leo lên cao sẽ đi tới cuối cùng.
Nghỉ ngơi một lát sau đó tiếp tục leo lên cao, càng leo càng mệt mỏi, vào đêm của ngày hôm sau thì hắn có phần không chịu nổi, vừa nghĩ tới hiện tại buông tha tất nhiên sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, lực lượng trong người tuôn ra, lúc này lại cắn răng kiên trì.
Hắn từ đại lục Khí Hải đi tới bây giờ, mỗi bước đều muôn vàn khó khăn nhưng không thể ngăn cản hắn, hắn cũng không tin khóa sắt có thể ngăn cản hắn tiến vào thượng cổ chiến trường.
Xì xì xì xì...
Nhiếp Vân che mắt tiến lên, cũng không biết quá trình hắn bò lên thế nào, rất nhiều phù văn thật nhỏ trên khóa sắt không ngừng tiến vào lỗ chân lông của hắn, không ngừng cải biến thân thể và linh hồn, làm cho thân thể của hắn lột xác một cách vô tri vô giác.
Trong nội tâm yên lặng tính toán, leo đến ngày thứ bảy thì buông lỏng, lực lượng gia trì trên thân thể biến mất, dường như mất đi trói buộc.
- Ân? Chẳng lẽ đến nơi rồi?
Đưa mắt nhìn lên, Nhiếp Vân không dám phóng thích một chút lực lượng nào.
Chỉ thấy trên không có một thế giới to lớn đang lơ lửng, nó giống như khí cầu xuất hiện trước mặt hắn, nhìn theo hướng này thật giống như hắn nhìn thấy thiên địa lục đạo qua thời không loạn lưu, thế giới to lớn như viên cầu gạt tất cả ra ngoài.
Chung quanh thế này giới này không phải hỗn độn hải dương mà là thời không loạn lưu đen kịt, ánh sáng cũng có thể bị thôn phệ, chỉ liếc mắt nhìn đã làm người ta cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Dung nhập toàn bộ tiên lực vào nạp vật đan điền, có lẽ thực lực của hắn bây giờ chỉ
vượt qua Tru Thiên Cảnh sơ kỳ nhưng kiến thức đỉnh phong của Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, cho dù như thế hắn cũng hoảng sợ không nhỏ.
- Ân? Phù văn không còn?
Nhìn lên không trung, ánh mắt lại nhìn khóa sắt, lúc này mới phát hiện, phù văn trên khóa sắt biến mất, hẳn là phù văn khắc tới nơi này, bằng không cũng không có cảm giác mất trọng lượng.
Cúi đầu nhìn xuống phía dưới, lập tức bị ý niệm nóng cháy truyền tới, phù văn phía dưới vẫn còn, đôi mắt của hắn nóng bỏng như lửa đốt nhưng không còn cảm giác kích thích linh hồn.