Chuôi kiếm này không biết tài liệu gì cấu thành, toàn thân đen kịt nhưng lại sinh ra hào quang làm người ta sợ hãi, cũng không có kêếm ý đâm rách bầu trời, chỉ có ôn nhuận bình thường, giữ trong lòng bàn tay cảm thấy thoải mái không nói thành lời, dường như có huyết mạch tương liên với hắn.
Tinh thần khẽ động, máu tươi chảy vào trong đường vân trên thân kiếm, một lát sau, một đạo ý niệm đặc thù truyền tới, trường kiếm giống như bêến hóa, nó chấn động nhẹ nhàng, một đạo kiếm quang thẳng tắp như xuyên qua hàng tỷ dặm không gian, xé rách không gian thành một khe hở nhỏ.
- Hảo kiếm!
Vào lúc này Nhiếp Vân cảm thấy thanh kiếm này là thanh kiếm của hắn, có thể phóng xuất ra công kích mạnh nhất, không cần nghĩ, đây tuyệt đối là một thanh chúa tể thần binh!
Nó mạnh hơn hỗn độn thần binh đỉnh phong quá nhiều, cả hai không thể so sánh với nhau.
- Kỷ Hư kiếm, chỉ sợ thanh kiếm này do cường giả Kỷ Hư lưu lại!
Vuốt nhẹ qua thân kiếm, trường kiếm phát ra âm thanh nổ vang, trên chuôi kiếm có hai chữ hỗn độn cổ lóe sáng chiếu rọi tứ phương.
Hai chữ này gọi là “Kỷ Hư “, nghe giống tên người, chuôi kiếm này hẳn do cường giả Kỷ Hư Chúa Tể luyện chế, cường giả này nương theo Tu La Vương hủy diệt, chỉ sợ hắn cũng bêến thành bụi bậm lịch sử.
- Thanh kiếm giấu trong tượng đá Tu La Vương, từ đó có thể nhìn ra vị Kỷ Hư chúa tể này rất thông minh, chỉ sợ tất cả mọi người không thể ngờ đồ vật trân quý nhất cả tâần điện cũng không nằm trong thần điện, mà nằm ở bên ngoài thần điện ai cũng nhìn thấy.
Thu hồi thanh kiếm, Nhiếp Vân nhìn sang tượng đá Tu La Vương và cười khổ.
Giống như bóng tối dưới bấc đèn, tìm khắp cả thần điện nhưng không ai ngờ trọng bảo trân chính lại được giấu ngay trước mặt mọi người.
Dựa theo suy nghĩ của người bình thường, cái gọi là chúa tể thần binh, mỗi người thậm chí đều muốn đạt được sẽ được giấu đi, giấu ở một nơi bí mật không ai biết, đây chính là điểm ai cũng cho rằng như thế.
Nếu không phải hắn liếc mắt nhìn tượng đá, cũng có kinh nghiệm đánh dổ tượng đá lúc trước, chỉ sợ hắn không nghĩ sẽ tìm hiểu nơi đây.
- Trở về đi!
Chúa tể thần binh đến tay, mục đích đạt tới, Nhiếp Vân không ngừng bay đi, hắn trở về khóa sắt và bay xuống, hắn bay trở về thập tuyệt cổ địa.
Trên đường đi về hắn không ngừng nghiên cứu thanh kiếm.
Thanh Kỷ Hư kiếm này nó hoàn toàn không khác gì một thanh kiếm bình thường nếu như chưa thúc dục, một khi thúc dục sẽ xuất hiện hào quang sắc bén ai cũng phải sợ hãi.
Đương nhiên cũng không phải là người nào cũng có thể thúc dục, chuôi kiếm này phải sử dụng vòng tròn đại đạo phối mới có thể phát huy sức mạnh, nói cách khác, nếu như không phải hắn sử dụng, những người khác dùng phải thúc dục Chủ Tể Phù Ấn mới được.
So sánh với binh khí trước kia, Hàn Dương kiếm, Tri Thu Kiếm không khác gì sắt vụn, tùy ý có thể chặt đứt phá huỷ.
Hô!
Thu Kỷ Hư kiếm vào trong thân thể, Nhiếp Vân rơi xuống.
Đến cung điện Cực Thiên Vương đến.
- Chủ nhân, ngươi trở lại!
Lần này còn chưa tiến vào trong cung điện, Huyền Thiền Vương đứng chờ bay tới.
- Đi, đi gạt bỏ ý chí của thi thể kia!
Luyện hóa chúa tể thần binh, Nhiếp Vân tin tưởng tăng nhiều, tiện tay ném Phá Thần Chu ra ngoài, hắn bảo đám người Thanh Diệp vương cùng bay tới Tuyệt Tâm chi địa.
Có kinh nghiệm lúc trước, tốc độ lần này nhanh hơn, không qua bao lâu đã đi tới trơớc thi thể to lớn.
Thi thể vẫn như vài ngày trước, không có biến hóa chút nào, lồng ngực phập phồng và hô hấp nhè nhẹ.
- Các ngươi ở đây chờ ta, ta đi thử chút!
Nhớ tới thi thể này cổ quái, Nhiếp Vân thở ra một hơi, trực tiếp bay ra khỏi Phá Thần Chu và bay tới lần nữa.
Hô!
Vừa tới gần thi thể, một đạo bóng đen bay vào trong thức hải của hắn.
Đã sớm đoán được có tình huống như vậy, lần này Nhiếp Vân không cảm thấy ngoài ý muốn, tinh thần lực bay trở về thức hải, hắn nhìn rõ bóng đen kia.
Xì xì xì xì...
Thân ảnh cũng giống lúc trước, không có chút biến hóa nào, trực tiếp mở thế công cực mạnh vào tinh thần Nhiếp Vân, muốn tiêu diệt linh trí của hắn.
Không có khẩn trương, Nhiếp Vân cũng nhìn ra ý chí này rất đặc thù.
Bóng đen là nhiều ý chí lộn xộn tổ hợp mà thành, ý chí này không giống người, tinh thần độc lập, xem ngược lại có chút phát tán, dường như là rất nhiều ý chí cưỡng ép tạo thành.
- Xem ra suy đoán là đúng, thi thể này dùng phương pháp đặc thù biến sinh linh trong thập tuyệt cổ địa thành chất dinh dưỡng của nó, một khi thời cơ chín muồi sẽ dung hợp thành ý chí của nó!
Nhìn thấy ý thức lộn xộn, Nhiếp Vân biết rõ bản thân mình đoán không sai, thi thể này thật sự xem sinh linh trong thập tuyệt cổ địa thành chất dinh dưỡng.
Đương nhiên nếu ý thức này hỗn lộn không chịu nổi thì hắn cũng không đáng chú ý, ý thức trải qua thi thể thoải mái đã có hướng tập trung và phát triển, xem loại tình huống này nếu có đủ thời gian, tuyệt đối có thể hình ý chí đặc thù, từ đó thi thể phục sinh lần nữa.
Sau khi tử vong có thể phục sinh bản thân mình, loại năng lực này vô cùng đáng sợ, căn cứ Nhiếp Vân biết rõ, cho dù là cường giả Chúa Tể cũng không làm được như thế.
Chỉ sợ cũng chỉ có cường giả phong vương mới có thể hoàn thành.
Nhưng chẳng phải chỉ có bốn cường giả phong vương sao? Hơn nữa chỉ chết một Tu La Vương, đây là ai?
- Trước mặc kệ, muốn bất tử bất diệt làm gì có chuyện dễ như thế, gạt bỏ.
Suy nghĩ cẩn thận những chuyện này, Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm, bàn tay chấn động và xuất kiếm trong tay, phối hợp linh hồn và thúc dục lực lượng kiếm khí chém thẳng vào bóng đen.
Ầm ầm ầm!
Bóng đen bị Kỷ Hư kiếm đánh trúng sau đó tán loạn và biến mất trong thiên địa.
- Chết?
Hắn vừa thu trường kiếm lại, Nhiếp Vân thở ra một hơi.
Không hổ là uy lực chúa tể thần binh, thật đáng sợ, mặc dù chỉ chỉ trảm linh hồn nhưng uy lực còn mạnh hơn hỗn độn đỉnh phong thần binh quá nhiều, không thể so sánh nổi.
- Ân?
Trong khi hắn muốn lui ra khỏi thức hải, đột nhiên hắn cau mày.
Tại vị trí bóng đen rút lui trong thức hải có từng tia màu đen quỷ dị, những tia này phi thường nhỏ, nếu như không phải cẩn thận quan sát sẽ không phát hiện ra.
Tia nhỏ màu đen chậm rãi quấn quanh, chậm rãi hội tụ càng ngày càng nhiều trong thức hải, dường như nó không ngừng cắn nuốt và tăng trưởng.
- Ký sinh? Chẳng lẽ đồ chơi này có thể ký sinh thức hải?
Tóc gáy Nhiếp Vân dựng đứng, da đầu như nổ tung.
Tuy hắn chưa trải qua loại tình huống này nhưng hắn từng nghe nói qua, ký sinh!