- Được rồi, chuyện này quyết định như thế đây, Như Hương các ngươi khởi động trận pháp phòng ngự tốt bốn phía, không thể để kẻ này chạy thoát.
Mị Cơ, ngươi bây giờ lặng lẽ đi ra ngoài, một khi người xông tháp dừng lại thì phải loan tin tức nói thành chủ thành Lưu Ly triệu kiến hắn, cấp cho hắn khen thưởng cao nhất, trong thời gian ngắn sẽ không ra khỏi tháp.
Thấy mọi người không hề nói nhảm, tháp chủ bàn giao công việc.
Lúc này mấy nữ tử trung niên chính là trưởng lão Lưu Ly Tháp bắt đầu bay ra khỏi căn phòng và biến mất trong bầu trời đêm.
Các nàng vừa đi, Nguyệt Vũ hiếu kỳ nhìn sư phụ trước mặt:
- Sư phụ...
- Có phải sợ giống Mị Cơ trưởng lão bị người nào đó cởi sạch quần áo và treo trên tháp không?
Tháp chủ cũng không kiêng kỵ, cũng nhìn ra tâm tư của nàng.
Tuy nàng tu luyện công pháp nam nữ song tu nhưng dù sao cũng là nữ tử chưa trải qua chuyện đời, trong ý thức vẫn còn có chút bảo thủ.
- Ai, nói tới đây là sỉ nhục Lưu Ly Tháp chúng ta!
- Người năm đó giống như thiếu niên này, một đường xông cửa, đi vào tầng thứ mười tám, khi đó Mị Cơ trẻ tuổi tiềm lực vô cùng, lão tháp chủ liền phái nàng tiến lên mị hoặc, kết quả bị đối phương nhìn thấu, chẳng những lột sạch và treo trên tháp, còn huyên náo toàn bộ Lưu Ly Tháp, cũng lật tung vài tầng của ngọn tháp, thậm chí lão tháp chủ cũng bị hắn đả thương, thời gian không dài liền chết...
Nói đến đây tháp chủ lắc đầu:
- Tính toán, chuyện này vẫn chính là nhục nhã của Lưu Ly Thpas, nghiêm cấm nói lung tung, ngươi không biết rất bình thường!
- Người... Người nọ tên gì? Thực lực gì?
Thân là đệ tử Lưu Ly Tháp, biết rõ Lưu Ly Tháp cường đại, nơi lợi hại như thế có thể qua lại tự nhiên, đánh chết tháp chủ, người này có thân phận gì? Tiềm lực gì?
- Ta không biết tên, thực lực cụ thể không rõ ràng, khi đó ta giống như ngươi, chỉ là thánh nữ bình thường, tuy không có nhìn thấy tràng cảnh khi đó, lại nghe qua truyền thuyết, lúc ấy người nọ độc thân xâm nhập tầng mười chín, một người độc chiến bảy đại trưởng lão Lưu Ly Tháp, một kích đánh bại, sau khi đả thương tháp chủ liền thong dong rời đi!
Tuy Lưu Ly Tháp nguyên khí đại thương và vô cùng nhục nhã nhưng lão tháp chủ vẫn yêu cầu môn hạ đệ tử không được phép báo thù, nhất định biết rõ mặc dù tìm được người này cũng không phải đối thủ, ngược lại sẽ tổn thất càng lớn!
Tháp chủ lắc đầu.
- Việc này...
Một người đơn thương độc mã đánh Lưu Ly Tháp người ngã ngựa đổ, cũng không có dũng khí báo thù, đây là thực lực gì? Nên mạnh bao nhiêu?
Mặc dù đối phương là kẻ thù nhưng ánh mắt Nguyệt Vũ nóng bỏng và sùng bái nồng đậm.
- Kỳ thật không riêng gì ngươi, những người khác cũng có suy nghĩ không khác gì, tuy người này là kẻ thù của Lưu Ly Tháp nhưng cho dù phách lực hay không độ cũng không kém người nào, loại mị lực này chẳng khác gì thần tượng của các đệ tử.
- Ai, đáng tiếc người này rời đi không trở lại, rốt cuộc là người nào thì ta không rõ.
Tháp chủ lắc đầu, ánh mắt nhìn xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thấy sư phụ như thế, Nguyệt Vũ không dám nhiều lời, lẳng lặng đứng bên cạnh.
- Qua một lúc ngươi đi xuống, phối hợp trận pháp thi triển Dục Thân Viêm Viêm Công chế tạo ảo cảnh mê hoặc hắn, nếu người này cam tâm tình nguyện kính dâng cho ngươi, ngươi sẽ đạt được chỗ tốt càng lớn, nhớ kỹ, nam tử trong thiên hạ đều là kẻ phục bạc, không nên động tình, cũng không cần có ý khác, trực tiếp hút khô lực lượng của hắn, ngươi do do dự dự sẽ không tốt!
Qua một hồi, tháp chủ phục hồi tinh thần và bàn giao với đệ tử.
- Vâng, sư phụ!
Nguyệt Vũ biết rõ sư mệnh không thể trái liền vội vàng gật đầu.
- Xem hắn đi tới tầng thứ mấy, nếu như người này cũng có thể xông đến tầng mười tám, tốt nhất cẩn thận, mị hoặc xong lập tức trở lại, chỉ cần không tới thứ mười tám tầng, bằng vào thực lực ngươi đối phó không khó khăn.
Tháp chủ bàn giao lần nữa, trong bàn tay xuất hiện tiểu tháp.
Dường như tiểu tháp này là Lưu Ly Tháp áp súc mà thành, Nhiếp Vân đi tới nơi nào hào quang bắn ra khắp bốn phía.
- Đạt tới tầng mười bốn nhanh như vậy?
Nhìn thấy hào quang sinh ra, tháp chủ vô cùng kinh ngạc.
- Tầng mười ba là binh đao gia thân, phá gan kinh hồn, người chưa bao giờ đi vào vừa mới vào bên trong tất nhiên sẽ bị thượng cổ thần thú phong tỏa trong đó dọa hỏng, thậm chí dũng khí bản thân bị đánh xơ xác, lúc trước ta qua tầng này cũng tốn hao thời gian hai năm, tại sao hắn thông qua nhanh như thế?
Nhìn thấy tiểu tháp tỏa sáng ở tầng mười bốn, tháp chủ sững sờ, gương mặt đầy kinh ngạc.
- Chẳng lẽ người này cũng có thể trùng kích tầng mười tám?
- Không có khả năng!
- Từ tầng thứ nhất tới tầng mười tám, một khó hơn một, mặc dù thực lực của ta hiện tại rất khó xông qua, hắn chỉ là tiểu nhân vật chưa đủ mười vạn tuổi, làm sao có thể...
Tháp chủ lắc đầu:
- Hiện tại ngươi lập tức đi xuống bố trí hoàn cảnh mê hoặc tiểu tử kia!
- Vâng, sư phụ!
Nguyệt Vũ gật gật đầu, thân thể của nàng biến mất tại chỗ.
- Tầng thứ mười bốn là khảo nghiệm tinh thần lực, ngươi trẻ tuổi như vậy, cho dù tu luyện trong bụng mẹ thì tinh thần lực mạnh bao nhiêu? Ta không tin ngươi có thể thông qua tầng này.
Nguyệt Vũ rời đi, tháp chủ nhìn tiểu tháp trong lòng bàn tay và lên tiếng, còn chưa nói dức câu đã có hào quang tỏa sáng.
Đùng đùng!
Mười bốn, mười lăm, mười sáu, mười bảy, mười tám, hào quang sáng lên liên tục.
- Cái gì?
Bàn tay tháp chủ chấn động, rốt cuộc bắt không được, tiểu tháp rơi xuống đất.
Hô!
Nhiếp Vân xuất hiện tại tầng mười tám của Lưu Ly Tháp.
Tầng mười bốn khảo hạch linh hồn lực, được phù văn và vòng tròn đại đạo thoải mái, tinh thần lực của hắn đã đạt tới trình độ cực cao, loại trình độ khảo hạch này không đáng kể chút nào.
Sau tầng mười bốn, vốn tưởng rằng còn lại mấy tầng sẽ phi thường khó khăn, ai ngờ là một đống trận pháp công kích và khí tức đặc thù.
Tỷ như sát trận của tầng mười lăm có thể phóng sát khí đậm đặc, đổi lại người bình thường khẳng định không chịu nổi, nhưng hắn trải qua con đường ở thần điện, chút sát khí ấy không tính là gì.
Tử vong chi khí của tầng mười sáu có hiệu quả tương tự tuyệt mệnh chi khí trong tuyệt mệnh chi địa, Phượng Hoàng chi dực mở ra là có thể ngăn cản dễ dàng, không cách nào tổn thương hắn mảy may.