Vô Tận Đan Điền

Chương 2222: Tuệ kiếm



- Không phải chúa tể, nếu như là chúa tể, Nguyệt Vũ nhảy nhanh hơn nữa cũng không thể ảnh hưởng, càng không ngưng tụ tuệ kiếm vào lúc này.

- Linh hồn hắn phát ra chấn động hẳn là tông chủ đỉnh phong, thậm chí đã đạt tới hai ngàn chín trăm chín mươi đầu đại đạo, thực lực tương tự như ta.

Tháp chủ nói.

Cường giả chúa tể không chỉ ba ngàn đại đạo viên mãn, quan trọng hơn là linh hồn viên mãn, lúc này thức hải có thể sinh ra tuệ kiếm, dễ dàng chặt đứt suy nghĩ không cần thiết, nếu như thiếu niên trước mắt là cường giả chúa tể, không cần khó khăn như vậy, tạm thời dùng đại nghị lực phá vỡ cảnh giới linh hồn.

Nhìn đối phương sinh ra tuệ kiếm có uy lực không mạnh, hơn nữa vừa mới hình thành, linh hồn chấn động cũng không mạnh hơn nàng quá nhiều, có lẽ chỉ là cường giả tông chủ đỉnh phong, khoảng cách chúa tể còn rất lớn.

- Chỉ cần không phải chúa tể thì không cần sợ, nhanh chóng cứu Nguyệt Vũ...

Trưởng lão vừa rồi muốn cứu Nguyệt Vũ không do dự nữa, nàng lập tức biến mất khỏi tầng mười chín.

- Ah...

Hai mắt Nhiếp Vân bắn ra kim quang, Nguyệt Vũ trước mặt bị hào quang bắn trúng, bước nhảy cũng dừng lại, toàn thân cứng đờ, đồng tử thu nhỏ lại và ngã trên mặt đất.

Vù vù vù!

Nguyệt Vũ vừa ngã xuống, tám người đồng thời xuất hiện chiếm cứ đông, nam, tây, bắc, đông nam, đông bắc, tây nam, tây bắc tám hướng và bao phủ nàng vào bên trong.

Người ở mặt đông nhìn nàng.

- Nguyệt Vũ...

Trưởng lão biến mất đầu tiên nhanh chóng lao về phía Nguyệt Vũ, nàng hô to sau đó nhìn về phía Nhiếp Vân:

- Ngươi làm gì nàng? Nếu như nàng có chuyện gì, ta sẽ làm ngươi chôn cùng.

Gào thét một tiếng, vị trưởng lão này muốn xông tới tấn công Nhiếp Vân.

Xem bộ dạng kích động của nàng, có lẽ có quan hệ không kém với Nguyệt Vũ.

- Không nên lỗ mãng, Nguyệt Vũ là bị Kinh Hồn Vũ của mình phản kích bị thương, không phải hắn động thủ!

Tháp chủ ngăn vị trưởng lão này, nàng nhìn thiếu niên trước mắt với hai mắt sáng ngời, mang theo hàn ý đáng sợ.

Linh hồn giao phong, một khi một phương thất bại sẽ bị chiêu số của mình cắn trả, nhẹ thì tinh thần thác loạn, nặng thì biến thành ngu ngốc, triệt để tử vong.

Xem bộ dạng của Nguyệt Vũ là bị Kinh Hồn Vũ cắn trả, bị thương không nhẹ, mặc dù chữa tốt cũng khó có thể tiến vào cảnh giới cao hơn.

- Đáng giận...

Vị trưởng lão kia nghe được là cắn trả, sau khi hiểu hậu quả cho nên đôi mắt đỏ rực, nàng chằm chằm Nhiếp Vân.

- Ngươi rất lợi hại, có đại nghị lực ngưng tụ tuệ kiếm.

Không riêng vị trưởng lão này cừu hận, sắc mặt tháp chủ trầm thấp, Nguyệt Vũ là đệ tử nàng yêu thương nhất, hiện tại biến thành như vậy làm nàng tức giận không nhỏ.

- Cho dù nghị lực lớn hơn nữa, dám tổn thương Nguyệt Vũ cũng phải chết ở chỗ này!

- Ah? Nàng muốn giết ta, lại bị phản phệ thành như vậy, chẳng lẽ là ta sai sao?

Nghe được đối phương nói lời thù hận, Nhiếp Vân cau mày.

Nếu như không phải hình thành tuệ kiếm chặt đứt chấp niệm, chỉ sợ nằm xuống nhất định là hắn, đối phương vô lễ không nói đạo lý chọc giận hắn.

- Có phải ngươi sai hay không, không do ngươi nói tính toán, hôm nay cho dù thế nào ngươi cũng phải chết.

Gào thét một tiếng, tiểu tháp xoay tròn trong tay tháp chủ.

- Tháp chủ, không nên động thủ, ngươi xem vị tiểu huynh đệ này có thực lực rất mạnh, người lại không tệ, nên để cho ta.

Vào lúc hết sức căng thẳng, đột nhiên Mị Cơ tươi cười, tiếng cười đáng yêu động lòng người.

- Tiểu huynh đệ, chỉ cần ngươi nói một câu nhận thua, tỷ tỷ có thể bảo vệ ngươi không chết.

Giọng nói và động tác của Mị Cơ đều mang theo mị hoặc nồng đậm, lại làm người ta si mê.

- Vậy sao?

Thấy nữ nhân này dám vận dụng mị hoặc chi thuật với mình, Nhiếp Vân cười cười nhìn sang.

- Phải1

Vào lúc muốn nói tiếp, đột nhiên Mị Cơ nhìn thấy ánh mắt của hắn sáng lên, cũng không có biểu lộ bị mê hăặc, trong nội tâm rùng mình, vừa muốn cải biến sách lược đã cảm thấy ngực đau đớn, thiếu niên điểm một chỉ vào ngực của nàng.

Bành!

Không có thời gian phản ứng, ngực Mị Cơ đau đớn và bay về phía sau, lưng đụng mạnh vào vách tường, miệng phun máu tươi.

- Mị hoặc thuật mặc dù không tệ nhưng ngươi quá già xấu, già như vậy cũng đừng đi ra làm những chuyện này, thật mất mặt xấu hổ, bằng không ta sợ ngươi sống không lâu đã bị người ta giết.

Sau khi đánh bay Mị Cơ Nhiếp Vân vỗ vỗ tro bụi trên quần áo.

Thức hải sinh ra tuệ kiếm, chặt đứt chấp niệm với Đạm Thai Lăng Nguyệt, tuy khoảng cách linh hồn chúa tể viên mãn còn rất lớn nhưng không phải mị thuật có thể dao động.

Mị công của Mị Cơ không thua Nguyệt Vũ, đối với Nhiếp Vân mà nói lại vô dụng..

- Ngươi...

Thương thế của Mị Cơ không tính là đặc biệt nặng, nghe nói như thế liền giận dữ, nàng phun ra một ngụm máu tươi và suýt thổ tức giận mà chết.

Tuy nàng sống không ít năm nhưng bởi vì thực lực cho nên bảo trì dáng vẻ không tệ, làn da như thiếu nữ, vô cùng trơn mềm, hơn nữa dung mạo tuyệt hảo, nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo, đối phương nói thẳng nàng vừa già lại xấu, nàng khó chịu hơn cả chết.

- Đáng giận!

Tháp chủ ra tay.

Tiểu tháp vừa xuất hiện đã làm chung quanh chấn động khó nói thành lời, rất nhiều trận pháp cấm chế trong tầng mười tám như cuồng bạo phong vũ tấn công Nhiếp Vân, không ngừng rơi xuống.

Những cấm chế công kích mang theo lực lượng của cường giả tông chủ đỉnh phong tấn công, đồng thời đánh xuống sẽ làm không gian rung động giống như tùy thời vỡ vụn.

- Không kích không tệ!

Đối mặt cấm chế của Lưu Ly Tháp công kích, Nhiếp Vân không bỏ chạy và lui ra sau, ngược lại tán thưởng, ngón tay điểm về phía trước, liên tục điểm ba cái.

Mỗi một điểm, ở đầu ngón tay hình thành vòng tròn và nổ tung, cũng ngăn cách tất cả cấm chế ra ngoài, vòng tròn nhìn vô cùng đơn bạc nhưng cho người ta cảm giác gió thổi qua sẽ vỡ vụn, cấm chế có lực công kích của tông chủ đỉnh phong bị ngăn cản bên ngoài, quả thực không thể tưởng tượng nổi!

Ba đạo vòng tròn tiêu tán, cấm chế hình thành công kích cũng không còn giống như chưa từng xuất hiện bao giờ.

Đăng đăng đăng đăng!

Nhiếp Vân không có việc gì, sắc mặt của tháp chủ biến hóa, vòng tròn nổ tung hình thành vòi rồng đánh thẳng vào ngực của nàng, nàng liên tục lui về phía sau bảy tám bước, cũng giống đám người Mị Cơ lưng đâm vào vách tường mới dừng lại.

Tuy dừng lại, dung mạo lại biến hóa liên tục, khác với tự tin lúc trước, nhất là đôi mắt mang theo hoảng sợ, bờ môi run rẩy, giọng nói không dám tin tưởng vang lên:

- Nửa bước chúa tể?

- Cái gì? Ngươi không phải tông chủ đỉnh phong, thực lực nửa bước chúa tể?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.