Vô Tận Đan Điền

Chương 2230: Tiêu Diêu Tiên (Thượng)



Sau khi làm xong bố cục, cũng không sốt ruột ra tay, hắn chờ đợi thời cơ tới, thấy tất cả lực chú ý và lực lượng đều tập trung vào trong trận pháp đánh ra một kích lôi đình, chỉ trong nháy mắt hút khô mọi người.

Thủ đoạn thật độc ác, tâm cơ thật kín đáo!

Đối mặt cường giả nửa bước chúa tể như hắn còn có thể tính toán những chuyện này, gia hỏa này có phải là người hay không?

Độc Cô Ngạn Quân nhìn thiếu niên trước mặt, mặc dù mạnh như nửa bước chúa tể cũng phải sinh ra hàn ý từ tận đáy lòng.

- Trốn!

Không có trận pháp dây dưa, Độc Cô Ngạn Quân không còn hung hăng càn quấy như trước, quay người bỏ chạy.

Thân thể khẽ động lộ ra bản thể, trên người bộc phát sương mù và bay thẳng về phía trước.

Tuy hắn là loài rắn, lại mang theo năng lực long tộc, vận chuyển thực lực nửa bước chúa tể với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt bay ra khỏi tháp lâm và bỏ chạy về hướng phủ thành chủ.

Phủ thành chủ là địa bàn của hắn, một khi về đến nhà, bằng vào trận pháp và rất nhiều hộ vệ, cho dù thực lực đối phương hơn xa hắn cũng có thể chống lại.

Vèo!

Độc Cô Ngạn Quân biết rõ đây là cơ hội duy nhất, thân thể vặn vẹo xuyên qua tiết điểm không gian, ảo ảnh không ngừng lập loè, trong nháy mắt xuyên qua phạm vi tháp lâm.

- Chủ nhân, không thể buông tha hắn...

Đám người tháp chủ nhìn thấy Nhiếp Vân đứng nguyên tại chỗ trơ mắt nhìn Độc Cô Ngạn Quân đào tẩu mà không cso động tác gì, lúc này đồng thời la lớn.

Nhìn thấy thủ đoạn của chủ nhân, các nàng biết rõ chỉ cần chủ nhân nguyện ý, Độc Cô Ngạn Quân khẳng định trốn không thoát, vì sao vẫn không nhúc nhích, tùy ý đối phương rời đi?

Chẳng lẽ không biết một khi đối phương trở lại phủ thành chủ chẳng khác nào thả hổ về rừng, khó mà đánh chết hay sao?

- Ta chưa từng nói buông tha hắn.

Thấy tháp chủ lo lắng như thế, Nhiếp Vân cười khẽ, hắn nhìn hướng Độc Cô Ngạn Quân chạy xa, lúc này tươi cười lên tiếng.

- Một khi hắn vào phủ thành chủ còn muốn đánh chết rất khó...

Tháp chủ vội nói.

- Vậy cũng không nhất định, muốn làm thì làm lớn, chỉ giết một thành chủ khẳng định không cách nào dẫn Kiền Huyết hoàng đế tới đây, nếu như đánh sập phủ thành chủ sẽ dẫn một đống đại nhân vật xuất hiện.

Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn phương xa, lúc này Độc Cô Ngạn Quân đã trốn mất tung tích, hắn dùng thiên nhãn nhìn xuyên qua vô số không gian và nói:

- Tốt, có thể xuất phát!

Bước chân sinh điện quang, đám người tháp chủ cảm thấy mình bị lực lượng đặc thù bao phủ, lập tức cảm thấy không gian trước mặt lắc lư, lúc mở mắt ra đã xuất hiện trên không phủ thành chủ.

- Việc này...

Đám người tháp chủ nhìn nhau, ngạc nhiên suýt chút nữa phun đầu lưỡi ra ngoài.

Loại tốc độ này thật sự quá nhanh, thật muốn đuổi theo Độc Cô Ngạn Quân chỉ sợ bằng một bước là đủ.

- Ha ha, hiện tại mới đuổi theo, đã muộn rồi, ta biết rõ thực lực ngươi lợi hại hơn ta, ở nơi này ngươi có thể làm gfi ta chứ?

Độc Cô Ngạn Quân ở trong phủ thành chủ nhìn thấy hắn đuổi theo nhanh như vậy liền kinh hãi, lập tức nhìn trận pháp và phòng ngự chắc chắn chung quanh mới thở ra một hơi, hắn cất tiếng cười to.

Phủ thành chủ chính là hạch tâm của trận pháp, không thể để mất, cả phủ đệ có cao thủ của Kiền Huyết hoàng triều tu kiến mà thành, mặc dù là hắn, muốn phá vỡ phòng ngự là chuyện không có khả năng, hắn không tin người trước mắt có thực lực như thế!

Cho dù có thể phá vỡ cũng phải hao phí nhiều thời gian và tinh lực, gây chuyện không tốt lúc này Kiền Huyết hoàng triều đã phái cao thủ đến.

Hắn hiện tại cần làm là kéo dài thời gian, chỉ cần Kiền Huyết đại quân đi vào, đừng nói chỉ là nửa bước chúa tể tiểu tam trọng, cho dù đại tam trọng cảnh giới cũng không sợ.

- Ta có thể làm gì ngươi?

Nhiếp Vân mỉm cười.

- Không sai, phủ thành chủ của ta có trận pháp rậm rạp, vững như hàng rào, đừng nói ngươi, cho dù nửa bước chúa tể trung tam trọng muốn phá vỡ cũng cần tốn hao cái giá lớn, hơn nữa có ta tọa trấn, muốn phá vỡ là chuyện không có khả năng.

- Ha ha, vừa rồi ngươi hoàn toàn có thể giết ta, lại làm ra quyết định như vậy thật ngu xuẩn.

Độc Cô Ngạn Quân lên tiếng gào thét, hắn đắc ý nói không ra lời.

Tại đây hắn có tự tin tuyệt đối.

- Nửa bước chúa tể trung tam trọng không thể phá vỡ phòng ngự, đúng là phí cái giá rất lớn, ta không phải cường giả nửa bước chúa tể trung tam trọng nhưng ta không tốn cái giá quá lớn đâu.

Nhiếp Vân nhìn trận pháp phòng ngự của phủ thành chủ, đúng là không kém, cũng không thèm để ý tới, hắn mỉm cười và vươn bàn tay điểm về phía trước.

Bàn tay của hắn nhìn không ra chút thô ráp nào, trong lòng bàn tay có một tấm bia đá chậm rãi biến lớn, chậm chạp mang theo lực lượng trấn áp chư thiên ập xuống.

Cương Vực Đồ!

Ầm ầm!

Cương Vực Đồ đại biểu một quốc gia nặng nề áp xuống, tuy không phải chúa tể thần binh nhưng tuyệt đối có thể đứng hàng đầu trong hỗn độn thần binh đỉnh phong, lúc này nó rơi xuống không khác gì một thế giới nện xuống.

Tiếng nổ vang vọng, âm thanh trận pháp bị xé rách không ngừng vang lên.

- Việc này...

Đám người tháp chủ nhìn thấy tràng cảnh trước mắt, nội tâm run rẩy không thôi.

Nhất là tháp chủ, nàng trước kia cho rằng tiểu tháp có thể ngăn cản Cương Vực Đồ hạ xuống, hiện tại xem ra loại ý nghĩ này vô tri buồn cười cỡ nào.

Không nói đối phương thi triển toàn lực, thi triển lực lượng hiện tại, đừng nói tiểu tháp, cho dù cả Lưu Ly Tháp cũng sẽ bị phá hủy, các nàng không ai có thể may mắn sống sót.

Khó trách chủ nhân tự tin như thế, Cương Vực Đồ thật sự quá đáng sợ!

Thậm chí còn không kém Kiền Huyết Long Ấn của Kiền Huyết hoàng đế chút nào.

- Ngươi... PHỐC!

Nhìn thấy trận pháp bị nghiền nát dễ dàng như thế, rốt cuộc Độc Cô Ngạn Quân cảm thấy sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, hai tay kết ấn quyết muốn vận dụng lực lượng trận pháp ngăn cản, kết quả lại chán nản phát hiện chẳng khác gì kiến càng lay cây, không có chút tác dụng nào.

Xoẹt zoẹt~!

Xoẹt zoẹt~!

Tấm bia đá tiếp tục ép xuống, rốt cục phá hư tất cả kiến trúc và trận pháp và áp vào đỉnh đầu của hắn, một hồi âm thanh rợn người vang lên, tinh khí thần của hắn bị đánh tan ngay lập tức, tấm bia đá mang theo lực lượng cường đại trùng kích và biến thành một bánh thịt.

Xì xào!

Một sợi dây leo không biết từ nơi này bay tới và chui vào thân thể của hắn, chỉ trong nháy mắt thôn phệ hắn sạch sẽ.

- Đi thôi!

Nhiếp Vân vung tay thu hồi Cương Vực Đồ vào trong lòng bàn tay.

Đám người tháp chủ nhìn sang, lúc này ánh mắt hoảng sợ.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.