- Quả nhiên Nguyên của Hứa An đại nhân đoạt ánh mắt của mọi người, bảo bối của ta không nhiều, đó là một gốc Linh Lung Quế Thụ, nó có thể kết nối thiên địa, có thể thôn phệ lực lượng phong ấn, kết xuất các loại trái cây, mỗi một trái cây đều có thể trợ giúp khôi phục nguyên khí, lực lượng tràn đầy!
Trong đám người có một người tươi cười đi qua, bàn tay của hắn xuất hiện một cây quế.
Nhìn thấy gốc cây quế này mọi người đồng thời ngạc nhiên, thứ này và Nguyên khó mà nói ai sẽ chiến thắng, đều là bảo vật chấn nhiếp chư thiên.
Ngay cả Nhiếp Vân nhìn thấy những vật này cũng rung động, nội tâm ngạc nhiên.
Những người nơi đây không hổ là lão quái vật sống nhiều năm, quả nhiên có nhiều bảo vật.
Có hai người mở đầu, mọi người xuất ra bảo bối có thể nói tranh giành kỳ đấu thắng, mỗi một đều có đặc biệt năng lực, loại vật này, cho dù có tiền, đều chưa hẳn có thể mua được.
- Vị bằng hữu kia, chỉ còn ngươi, ngươi có đồ vật gì trao đổi với mọi người?
Rất nhanh, tất cả mọi người mang bảo vật ra, chỉ còn lại có Nhiếp Vân chưa lấy đồ ra, Úc Vĩnh nhìn sang và cười nói.
Người khác không biết thân phận của Nhiếp Vân nhưng hắn nghe qua Mặc Cổ giới thiêu, là cường giả trên Bách Cường Đồ, hơn nữa vừa rồi làm Đoạn Diệc có hại chịu thiệt, rốt cuộc có thể xuất ra đồ vật gì làm hắn chờ mong.
- Ah, ta không có nhiều bảo bối như các ngươi, ta chỉ có cái này...
Ngón tay bắn ra, một viên Hỗn Độn Vương Thạch xuất hiện lần nữa, nó tỏa ra uy lực cường đại.
- Hỗn Độn Vương Thạch?
- Ngươi cầm Hỗn Độn Vương Thạch ra trao đổi?
- Thiệt giả? Ngươi nói đi, giá cả téế nào, chỉ cần ta có thể làm được tất sẽ dốc toàn lực.
Nhìn thấy hắn xuất ra Hỗn Độn Vương Thạch, người trong đại sảnh sôi trào.
Tuy đồ của mọi người trân quý nhưng so với Hỗn Độn Vương Thạch lại không phải cùng một khái niệm, đây mới thực sự là đại thủ bút!
Ánh mắt mọi người nóng bỏng.
- Hỗn Độn Vương Thạch...
Không riêng những người khác, ngay cả Úc Vĩnh cũng phải hồi hộp, thần sắc khẩn trương hỏi:
- Không biết ngươi ý định trao đổi cái gì?
- Đại thế giới cấp một bị luyện hóa!
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Đại thế giới cấp một?
Nghe hắn dùng Hỗn Độn Vương Thạch đổi thứ này làm mọi người sững sờ.
- Ta có mấy thế giới cấp hai, trên người không có thế giới cấp một...
- Dùng Hỗn Độn Vương Thạch đổi lấy thế giới cấp một? Sớm biết có chuyện này thì ta luyện hóa vài cái.
- Đáng tiếc a, lần này bỏ qua cơ hội.
Nghe được Nhiếp Vân yêu cầu, mọi người đang sững sờ liền xôn xao.
Thế giới cấp một không trân quý bằng Hỗn Độn Vương Thạch.
- Vị bằng hữu kia, ta có một đại thế giới cấp một, không biết có hứng thú hay không!
Hứa An xuất ra Nguyên vừa rồi lên tiếng, bàn tay mở ra, một đại thế giới xuất hiện trong lòng bàn tay, có thể nhìn thấy nó vô cùng bao la, không gian pháp tắc cũng thập phần chắc chắn.
Quả nhiên là đại thế giới cấp một!
- Ha ha, một quả một đại thế giới cấp một cũng muốn đổi Hỗn Độn Vương Thạch, Hứa An, ngươi quá keo kiệt rồi.
- Bằng hữu, tata có ba đại thế giới cấp một, nếu ngươi nguyện ý ta sẽ giao cho ngươi.
Lại một lão giả cười nói, ngón tay điểm một cái, nó lơ lửng trong không khí.
Thời điểm người này giới thiệu bảo vật, Nhiếp Vân chú ý hắn là Hà Thụ, là cường giả của Hỗn Độn Chí Tôn Vực, đã đạt tới nửa bước chúa tể đại tam trọng, thực lực không kém Đoạn Diệc quá nhiều, tuyệt đối là một trong mấy người thực lực cao nhất nơi đây, thấy hắn trực tiếp xuất ra ba thế giới cấp một, quả nhiên Hứa An không nói câu nào.
Thế giới cấp một, hắn chỉ có một, đối phương xuất ra ba, chỉ cần điểm ấy đã không thể so sánh với nhau
- Hà Thụ, ngươi không nên vội đắc ý, mặc dù ta không có thế giới cấp một nhưng sư huynh của ta có năm cái, vị bằng hữu kia, ngươi chờ một chốc, hiện tại ta liên lạc với hắn.
Hà Thụ chưa nói xong đã có người lên tiếng.
Người này cũng là cường giả nửa bước chúa tể đại tam trọng, lúc này hắn là cường giả có lực cạnh tranh không nhỏ, người thực lực trung tam trọng không có tư cách và thực lực cạnh tranh.
Người này nói dứt lời, chỉ qua mười giây đã có người xuất hiện, nghe được Hỗn Độn Vương Thạch cho nên vẻ mặt sốt ruột.
- Ở đâu? Ta đã mang tới năm cái thế giới cấp một, có thể đổi với ta hay không...
Người này cũng là cường giả nửa bước chúa tể đại tam trọng, tuy không có đạt tới đỉnh phong nhưng khí tức hùng hậu như thủy triều, vừa nhìn đã biết không phải nhân vật đang giản.
Trong lòng bàn tay của hắn có năm thế giới như bọt khí lơ lửng.
Những đại thế giới này đều phi thường to lớn, nó vượt xa thiên địa lục đạo, sau khi chúng bị luyện hóa cho nên ngoại hình thu nhỏ, cầm trong tay cũng không có cảm giác nặng nề.
- Ba tiểu thế giới cũng muốn tranh với ta?
Hà Thụ vừa thấy sư huynh xuất tiểu thế giới ra, hắn cười nhạt một tiếng, trong mắt đầy đắc ý nhìn chung quanh.
- Ách...
- Cũng được ah...
Hắn nhìn chung quanh, mọi người sững sờ và nhịn không được lắc đầu, vẻ mặt mất mát.
Tuy rất muốn Hỗn Độn Vương Thạch nhưng tài chính không đủ nên lăc đầu than thở.
- Vậy thì tốt, vị bằng hữu kia, chúng ta trao đổi a...
Thấy không có người đấu giá, người này vẻ mặt vui vẻ, đang muốn đổi lấy Hỗn Độn Vương Thạch trong tay Nhiếp Vân, lúc này có một tiếng nói vang lên.
- Chậm đã, các chủ chúng ta nguyện ý ra mười tiểu thế giới đổi lấy.
Úc Vĩnh lên tiếng.
- Cái gì? Mười tiểu thế giới cấp một?
- Các chủ Thiên Nhất Các tự mình ra tay?
- Các chủ Thiên Nhất Các vô cùng thần bí, không biết hắn có thực lực gì nhưng có thể làm ra Bách Cường Đồ đủ thấy thủ đoạn không tầm thường.
- Hắn ra tay chỉ sợ tình thế bắt buộc, chúng ta không có hi vọng...
Nghe được Úc Vĩnh lên tiếng, tất cả mọi người sững sờ sau đó lắc đầu.
Các chủ Thiên Nhất Các tự mình mở miệng, tuy bọn họ tự nhận thực lực không kém nhưng cũng lắc đầu bỏ qua.
- Nếu các chủ đã lên tiếng thì chúng ta cũng không cạnh tranh.
Cường giả suýt đổi được Hỗn Độn Vương Thạch, nghe được Úc Vĩnh nói thế liền nhụt chí.
Cho dù vũ lực hay tài lực đều kém đối phương, thiếu niên trước mắt khẳng định nguyện ý bán Hỗn Độn Vương Thạch cho người khác.
- Nhiếp Vân đại nhân, xin mời đi theo ta, các chủ muốn giao dịch với ngươi.
Thấy mọi người không dám tranh đoạt, Úc Vĩnh mời Nhiếp Vân đi lên.
- Tốt!
Nhiếp Vân vừa vặn muốn gặp qua các chủ, lúc này cũng không nhiều lời, hắn theo sau lưng Úc Vĩnh đi ra ngoài.