Linh hồn cấp chúa tể bao phủ toàn thân, hắn biến thành hạt bụi mắt thường không thể nhìn thấy và phiêu lãng theo gió, hiện tại không dám chủ động vận dụng lực lượng, chỉ có thể ký thác vào khí lưu hỗn độn chung quanh cuốn đi, một khi cuốn đi, có thể triệt để bỏ trốn mất dạng.
Ông!
Hơi bụi không ngừng phiêu động rất nhanh đi vào cổ thuyền bên cạnh, trước mắt chính là hỗn độn hải dương, Nhiếp Vân chính cảm thấy lập tức sẽ bị cuốn vào hỗn độn khí lưu, chạy ra tìm đường sống, đột nhiên thoáng một phát cứng đờ.
Chung quanh thuyền đều có phong ấn, hiển nhiên Kiền Huyết lão tổ bố trí cấm chế chung quanh phòng ngừa ngoài ý muốn nổi lên.
- Đáng giận ah, chẳng lẽ còn muốn dùng Phá Thiên Trùy? Trước kia ở trong Tĩnh Tâm Bình, sử dụng Phá Thiên Trùy không bị phát hiện, ở nơi này có nhiều chúa tể như thế, nếu động thủ sẽ bị phát hiện.
Nội tâm Nhiếp Vân sốt ruột.
Lần này muốn bỏ trốn quá nhấp nhô.
Dùng Phá Thiên Trùy có thể phá phong ấn nhưng sẽ sinh ra lực lượng chấn động, một Kiền Huyết lão tổ đã đủ phiền toái, nhiều chúa tể như thế làm sao đào tẩu?
- Ai, bầu rượu này uống xong, hồ lô rượu giữ lại cũng vô dụng, ném thôi.
Thời điểm Nhiếp Vân xoắn xuýt thì nghe tiếng nói cảm thán vang lên, ngay sau đó có tiếng phá không đụng vỡ phong ấn vang lên.
Răng rắc!
Bị hồ lô rượu đụng nát, đồng thời hồ lô mang theo gió đưa hắn biến thành hạt bụi cuốn vào hỗn độn hải dương.
- Là Tiêu Diêu Tiên cứu ta?
Hạt bụi bị cuốn vào hỗn độn, nó như đá sỏi chìm vào biển cả, rốt cuộc cũng không tìm được nữa, nhìn thấy cổ thuyền của Kiền Huyết lão tổ bay xa, Nhiếp Vân lúc này mới biến trở lại bộ dạng của mình.
Tuy Tiêu Diêu Tiên có tình cố tri với hắn nhưng hắn biến hóa thành hơi bụi, cho dù đối phương phát hiện cũng khó có thể phân biệt, tại sao lại đột nhiên ra tay giải vây cho mình?
- Có thể là thủ đoạn đặc thù của chúa tể...
Sau khi suy nghĩ một hồi liền bỏ qua, dù sao hiện tại đã giải trừ nguy hiểm, cùng lắm sau khi gặp lại Tiêu Diêu Tiên cứ hỏi kỹ càng là được.
- Ân, đúng rồi!
Nghĩ đến thủ đoạn đặc thù, tinh thần Nhiếp Vân khẽ động, Đoạn Diệc xuất hiện trước mặt hắn, thời điểm đối mặt Kiền Huyết lão tổ, hắn đã thu gia hỏa này vào trong nạp vật thế giới và cách ly ra một khu vực, hiện tại nguy cơ giải trừ cho nên vừa vặn có việc hỏi hắn.
- Chúa tể kia...
Nhìn thấy hai người đứng trong hỗn độn, giải trừ nguy hiểm, Đoạn Diệc sững sờ.
Bị chúa tể nhìn chằm chằm vào, hắn đã không ôm hi vọng sống sót, ai ngờ đến cuối cùng cũng không chết, hiện tại được thả ra và còn sống hảo hảo, chúa tể không thấy đâu cho nên cảm thấy kỳ quái.
- Đã an toàn rồi!
Nhiếp Vân cũng không nhiều lời.
Lúc này hắn nên bảo trì thần bí mới có thể gia tăng lực uy hiếp.
Quả nhiên nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy, bội phục trong mắt Đoạn Diệc càng đậm, đồng thời cũng âm thầm cảm kích.
Kỳ thật đối phương hoàn toàn có thể tự mình đào tẩu mà không cứu hắn, đối phương không có làm như vậy, nói rõ là người trọng tình nghĩa, chỉ cần thuần phục sẽ không bị bạc đãi.
- Trước kia Kiền Huyết lão tổ còn chưa tới, vì sao ngươi sớm biết?
Không để ý tới đối phương đang suy nghĩ cái gì, Nhiếp Vân hỏi.
Chuyện này nói ra vẫn kỳ quái, tuy thực lực Đoạn Diệc mạnh nhưng hắn có được linh hồn cấp chúa tể, so với thiên phú thiên nhãn còn kém xa lắm, ban đầu ở hỗn độn hải dương, ngay cả hắn cũng không phát hiện Kiền Huyết lão tổ đã đến, đối phương lại phát hiện, không thể không nói đây là chuyện làm người ta giật mình.
- Đây là bản lĩnh đặc thù của ta, vừa ra đời đã có, ta có thể sớm biết trước nguy hiểm tới gần, lần nào cũng đúng, nếu năm đó không có năng lực này, ta đã sớm chết khi bị đám người của cả chí tôn vực vây công...
Đoạn Diệc giải thích.
- Lợi hại!
Nhiếp Vân tán thưởng.
Có thể sớm biết trước nguy hiểm, như vậy có thể xu cát tị hung, khó trách gia hỏa này sống thoải mái như vậy, xem ra có thể đạt được địa vị trên Bách Cường Đồ cũng là người có bản lĩnh.
- Về sau đi theo ta, biểu hiện tốt thanh Lưu Quang này sẽ ban cho ngươi!
Nhiếp Vân cũng nên cho cà rốt.
- Ban cho ta... Đại nhân, về sau ta tuyệt đối xông pha khói lửa không chối từ!
Sở dĩ hắn muốn tới tam giới chiến trường, mục đích là tìm chúa tể thần binh, nếu như Nhiếp Vân ban cho hắn một kiện, tuyệt đối sẽ đạt được thiên đại tạo hóa, trả giá nhiều vất vả cũng đáng.
- Không cần ngươi xông pha khói lửa, ngoan ngoãn đi theo sau ta là được rồi.
- Một kiện chúa tể thần binh chỉ là chỗ tốt đơn giản nhất, chỉ cần ngươi thành tâm thuần phục, về sau sẽ có chỗ tốt lớn hơn.
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
Nói lời này cũng không phải khoác lác, hắn không thể nhận lời giúp người khác trở thành chúa tể, chỉ cần đệ đệ Nhiếp Đồng thành công thì ai thành chúa tể cũng không khó.
- Vâng!
Nếu như người khác nói ra lời này Đoạn Diệc tất nhiên xì mũi coi thường, chẳng biết tại sao thiếu niên trước mắt nói ra, tự nhiên lại làm cho hắn có cảm giác tin phục, hơn nữa không cách nào phản bác.
Đoạn Diệc biết rõ trở thành chúa tể khả năng không lớn nhưng hiểu chỉ cần đi theo sau lưng người này tất nhiên có thể làm ra một ít thành tựu kinh thiên động địa, tương lai huy hoàng sáng lạn.
- Đại nhân, bây giờ chúng ta đi đâu?
Cố nén kích động trogn lòng, Đoạn Diệc cẩn thận hỏi thăm.
- Thành Tam Giới!
Khoát khoát tay, thân thể Nhiếp Vân lúc này biến thành bộ dạng khác.
Đoạn Diệc cũng không nói chuyện, hắn lập tức bay theo tới thành Tam Giới.
Thành Tam Giới vẫn không có gì khác với trước kia, yên tĩnh tường hòa, nơi này là nơi chúa tể cũng không dám làm bậy.
Sau khi vào thành, Nhiếp Vân và Đoạn Diệc trực tiếp ở lại trong Thiên Nhất Các, cũng không du đãng bốn phía, yên lặng chờ đợi ngày tam giới chiến trường mở ra.
Trong biệt viện xa hoa trong Thiên Nhất Các, đám người Kiền Huyết lão tổ đi tới.
- Mấy vị đại nhân, đây là nơi các chủ chuyên môn chuẩn bị cho các vị chúa tể, các chủ vừa bị ba đại vương giả trêệu hoán nên đi phục mệnh, làm phiền các vị ở nơi này chờ đợi.
Một nửa bước chúa tể tất cung tất kính với mấy người.
Thực lực của hắn có thể xếp hạng trong Bách Cường Đồ nhưng không dám làm càn, dù sao mấy vị trước mặt chính là chúa tể, mỗi người là đại năng kinh thiên động địa.
- Ngươi đi đi, chỉ cần có hảo tửu, chúng ta chờ thời gian dài cũng không sao!
Nhìn vào trong biệt viện đã chuẩn bị tiệc rượu, Tiêu Diêu Tiên cười hắc hắc, cũng mặc kệ những người khác và bước qua, hắn cầm bầu rượu lên và uống.