Kiền Huyết hoàng đế có chúa tể thần binh hộ thể, tuy không chế nhưng bịt hương nặng, khí sắc uể oải, gương mặt tái nhợt, lúc này làm gì còn bộ dáng uy chấn tám phương khi ngồi trong Kiền Huyết hoàng cung.
- Hừ, tìm cho ta, cẩn thận tìm, không giết Di Tương ta thề không bỏ qua.
Nhìn thấy bộ dạng nhi tử như thế, Kiền Huyết lão tổ càng tức giận.
Thân là chúa tể, hắn liên tục bị một kẻ không phải chúa tể chơi đùa, lửa giận bộc phát dữ dội, sát cơ bùng nổ.
Ông!
Vừa mới dứt lời, trên không trung có một đạo hàn quang xuất hiện, một ngọc bài từ trên cao rơi xuống trước mặt mọi người.
Oanh!
Ngọc bài nổ tung, ngay sau đó có dòng chữ xuất hiện trước mặt.
Lần này cũng có tám chữ — lão thất phu, muốn bắt ta, tới đây!
- PHỐC...
Kiền Huyết lão tổ tức giận lảo đảo, khí tức trong cơ thể không thuận và phun máu tươi.
Vẽ mặt, lại là vẽ mặt trần trụi.
Lúc này mới qua vài ngày đã bị đánh mặt hai lần.
Cho dù gặp được chúa tể khác hắn cũng chưa từng bị nhục nhã như thế.
- Di Tương, ta không thể giết ngươi, bầm thây ngươi thành vạn đoạn thì ta không gọi là Kiền Huyết!
Lúc này đã không cần Kiền Huyết hoàng đế đoán, kẻ thoát ra khỏi bình và vẽ mặt lần này đều là Di Tương, Kiền Huyết lão gào thét khàn khàn, ánh mắt của hắn đỏ rực như sói đối săn mồi.
Thân là chúa tể sống cả tỷ năm, chưa bao giờ có bộ dạng như hiện tại và muốn giết một người như thế.
Đi về phía trước đã ba ngày ba đêm, đi vào một chỗ sơn mạch, Nhiếp Vân dừng lại.
Trước đó Kiền Huyết lão tổ đã nhìn thấy tất cả thủ đoạn của hắn, một phen xếp đặt thiết kế và thành công đào thoát.
Hô!
Đoạn Diệc xuất hiện trước mặt.
- Đại nhân, dường như nơi này là Ầm Hồn Sơn, là một hiểm địa nổi danh trong tam giới chiến trường!
Nhìn hai bên một hồi, Đoạn Diệc kết hợp tin tức nhận được và đưa ra kết luận.
- Trước kia Âm Hồn Sơn không có tên này, cụ thể tên gì thì ta không biết, nơi đây từng xuất hiện một bảo vật lợi hại, đưa tới vô số cường giả, phát sinh chiến đấu kinh thiên động địa, nghe nói chết mấy vạn nửa bước chúa tể!
Cường giả loại này tử vong, dựa theo tình huống bình thường sẽ hồn phi phách tán, hình thần câu diệt, ở nơi này lại sinh ra linh hồn, đều bị lực lượng đặc thù biến thành âm hồn hung hãn.
- Những âm hồn này không có ý thức của mình, ưa thích hấp thu máu huyết của tu sĩ nhân loại, thừa dịp đêm tối hành động, thực lực bạo tăng, phi thường đáng sợ, rất nhiều cường giả trong lúc vô tình xâm nhập nơi đây đều bị đánh tàn hoặc chết!
- Nơi này lại có vô số bảo vật của cường giả chết đi lưu lại, tuy biết rõ nguy hiểm nhưng mỗi lần tam giới chiến trường mở ra vẫn có vô số người mạo hiểm tới đây, làm không biết mệt!
Đoạn Diệc giải thích cặn kẽ.
- Địa phương trọng yếu nhất trong tam giới chiến trường là nơi nào?
Đối với bảo vật, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, hắn tới nơi này chính là phải làm chuyện đệ đệ Nhiếp Đồng muốn, tìm được tam giới chi tâm.
Nếu tam giới chi tâm duy trì chiến trường vận chuyển, vô cùng có khả năng nằm ở khu vực trọng yếu nhất của chiến trường.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán mà thôi, trước kia không gian hạch tâm của Hỗn Độn Tĩnh Tâm Bình bởi vì đã có linh trí của bản thân, tùy ý chạy thục mạng, cũng không nằm ở vị trí trung tâm.
- Vị trí hạch tâm của tam giới chiến trường nằm gần Tầm Lệnh Phù, chỗ đó khẳng định đã chồng chất người, đại nhân muốn tìm tiểu thế giới thì nơi đây không phải lựa chọn tốt...
Đoạn Diệc vội hỏi.
Nhiếp Vân có mục đích tìm tam giới chi tâm, cũng không nói cho hắn biết, hắn xem ra đại nhân trước cảm thấy có hứng thú với tiểu thế giới, tuy không biết nguyên do nhưng hắn cũng tận lực giới thêệu.
- Thiên Khu đình? Tốt, đi vào trong đó!
Biết rõ đối phương nghi hoặc, Nhiếp Vân cũng không giải thích.
- Đi Thiên Khu đình... Khoảng cách gần nhất là phải đi ngang qua Âm Hồn Sơn,đi đường vòng cần một ngày.
Đoạn Diệc nói.
- Một ngày thì một ngày.
Nạp vật thế giới có được năng lực phục chế vô hạn, tất cả bảo vật trong mắt hắn đều vô dụng, nếu Âm Hồn Sơn nguy hiểm như thế, cường nganh vượt qua sẽ gặp không ít phiền toái, hắn không bằng bỏ qua một ngày đi đường, dù sao nguyên khí trong cơ thể của hắn vô cùng vô tận, cũng sẽ không biết mệt mỏi, tốt đa chỉ hơi nguy hiểm mà thôi.
- Tốt!
Đoạn Diệc nghe theo lời của hắn nên cũng không nhiều lời.
- Đi thôi!
Nhận thức chuẩn phương hướng, hai người nhanh chóng đi về phía trước.
Áp lực không gian trong tam giới chiến trường cực lớn, nguy hiểm nhiều, Đoạn Diệc có năng lực biết trước nguy hiểm, nếu thật gặp tình huống như thế nào, hai người đáp xuống đất đi bộ, với thực lực của bọn họ cho dù đi bộ cũng cực nhanh.
- Ân?
Đi về phía trước một hồi, đột nhiên Nhiếp Vân dừng lại.
- Như thế nào?
Đoạn Diệc sững sờ.
Hắn cũng không cảm thấy bất kỳ nguy hiểm nào, chẳng lẽ vị đại nhân này xuất hiện cái gì.
Vèo!
Nhiếp Vân không nói chuyện, ngón tay khẽ động, một con kiến nhỏ như hạt vừng xuất hiện trong tay hắn, dường như nói gì đó và con kiến rời đi.
- Đi theo ta!
Lại ngụy trang thành bộ dạng khác, Nhiếp Vân đi về một hướng.
Lúc tới đây hắn lặng lẽ bảo Vạn Lực Vương thả con cháu của nó ra ngoài, trong tam giới chiến trường có không ít sinh mạng thổ dân, loại kiến nhỏ không có thực lực này căn bản không làm người ta chú ý tới.
Tuy tốc độ của những con kêến bị hạn chế, không thể trải rộng cả tam giới chiến trường, nếu như đường bị che kín, vạn nhất phía sau có người đuổi theo, cũng có thể sớm phát hiện.
Có thể biết thêm tin tức, nhanh chóng tìm được tam giới chi tâm.
Khoảng cách đệ đệ hứa hẹn một năm đã qua vài tháng, tam giới chiến trường lại lớn như thế, không nhanh hoàn thành, đệ đệ lại đấu tranh ý thức với Tu La Vương và thất bại, khi đó hậu quả không chịu nổi.
Đi về phía trước một hồi, Nhiếp Vân dùng tay ra hiệu, hai người đồng thời dừng lại và nấp vào sau một tảng đá.
Bọn họ vừa dừng lại, chợt nghe đến trên không trung có tiếng gió vang lên.
- Phù Ám Triều đến chưa?
Hai người vừa triệt để ấn nấp thân thể, lúc này người ngoài không thể phát hiện được, chợt nghe có giọng nói già nua vang lên.
- Phù Ám Triều?
Nghe cái tên này toàn thân Đoạn Diệc chấn động, đôi mắt mở to.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cho dù không nói Nhiếp Vân cũng biết hắn nghĩ cái gì.
Phù Ám Triều là cường giả của Tuyệt Sát Đại Thế Giới, thậm chí còn mạnh hơn cả Bạch Đầu tôn giả mà hắn nhìn thấy, người này xếp hạng ba mươi bảy trong Bách Cường Đồ.