Vô Tận Đan Điền

Chương 2349: Đường cùng (1)



- Kiền Huyết, thân là Chúa Tể mà lại đối phó với một người không phải là Chúa Tể như vậy. Lá gan ngươi rất lớn a.

Đúng lúc này thì đột nhiên có một tiếng hét lớn mang theo vẻ lo lắng vang lên, ngay sau đó có một bóng người nhanh chóng vọt tới. Sau lưng người này có cõng một cái hồ lô rượu, thân đầy mùi rượu. Thấy Nhiếp Vân bị vây vào bên trong, hắn lập tức giận dữ không thôi. Người này chính là Tiêu Diêu Tiên.

- Lý Tiêu Dao, ngươi còn chưa tỉnh lại hay sao? Đây là oán cá nhân của bọn họ ân, thân làm Chúa Tể ngươi chớ có nhúng tay vào chuyện này đ.

thân ảnh của Tiêu Diêu Tiên còn chưa tới trước mặt thì thiên địa lại đung đưa một trận, hóa ra là Ma Thiên lão tổ xuất thủ.

Cường giả Chúa Tể ba nghìn đầu đại đạo viên mãn, thực lực tương thông. Lại thêm một thân có pháp bảo cường hãn, muốn chiến thắng đối phương cũng khó khăn.

Hồ lô rượu trên người Tiêu Diêu Tiên chính là binh khí của hắn, không trung cuồn cuộn. Trên chiến trường tam giới xuất hiện từng khe nứt đen nhánh. Mặt đất nổ tung, lực công kích cường đại khiến cho những người vốn định xem náo nhiệt hoảng sợ biến sắc không thôi, nhanh chóng chạy trốn ra chung quanh.

Cường giả cấp bậc Chúa Tể chiến đấu, căn bản không phải là chuyện mà bọn họ có thể nhúng tay vào. Một khi đến gần một chút cũng đã cảm thấy tâm linh run rẩy, chứ đừng nói là ngăn cản công kích.

- Hóa ra Chúa Tể lại mạnh mẽ như vậy...

- Ta vốn tưởng rằng hơn mười cường giả bán bộ Chúa Tể đại tam trọng liên thủ thì cũng sẽ khiến cho Chúa Tể khó chịu. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, căn bản không có chuyện này a.

- Như vậy cũng giống như một người trưởng thành đấu với mười mấy đứa trẻ vậy. Cho dù những đứa trẻ này có nhiều hơn nữa thì sao có thể là đối thủ của người trưởng thành cơ chứ?

- Mấu chốt là nếu như người trưởng thành không muốn chiến đấu thì lập tức có thể xoay người rời đi. Những đứa trẻ kia không thể nào ngăn cản, làm gì được người trưởng thành.

Thấy Tiêu Diêu Tiên chiến đấu cùng Ma Thiên lão tổ trên bầu trời. Lúc này mọi người mới biết giữa bọn họ và Chúa Tể chênh lệch như thế nào.

Không thể so sánh nổi!

Sauk hi biết những chuyện này, trong lòng bọn hắn cũng đồng thời hoảng sợ người gọi là Nhiếp Vân này. Lại có thể dưới đuổi giết của hai đại cường giả Chúa Tể mà lại trốn xa được như vậy, quả thực đủ đáng sợ.

- Đáng tiếc, cho dù có đáng sợ hơn nữa cũng vô dụng. Thứ không thiếu nhất trên thế giới này chính là thiên tài, cho dù người có lợi hại hơn đi chăng nữa. Thì sau khi chết cũng chỉ có một cách gọi, đó chính là thi thể!

- Chẳng qua một nhân vật đáng tiếc như vậy lại phải chết đi. Nếu muốn trách thì trách người quá mức phô trương. Khiêu chiến Kiền Huyết hoàng triều, đây không phải là tự mình tìm chết hay sao?

- Những lời này của các ngươi ta không đồng ý, tu luyện giả chúng ta chú ý thuận tâm mà làm, Nhiếp Vân này cho dù chạy trời không khỏi nắng, thế nhưng vẫn sống tiêu sái. Cho dù chết ở đây lúc này thì qua ức vạn năm cũng sẽ được tán dương...

- Từ lúc Nhiếp Vân này thành danh cho tới bây giờ mới bao lâu cơ chứ? Trong thời gian ngắn như vậy đã huy hoàng như thế, thật là lợi hại!

- Giống như lưu tinh, đáng tiếc... Bất quá chuyện của hắn sẽ trở thành truyền thuyết vĩnh cửu.

Trên bình nguyên, vô số tu luyện giả nhìn Nhiếp Vân sắp bị giết, có người cảm khái, cũng có người đồng tình.

Người biết tới cái tên Nhiếp Vân này đều biết thiếu niên này từ khi quật khởi tới lúc nổi tiếng tam giới, thời gian chỉ có mấy tháng ngắn ngủi. Vốn bọn hắn tưởng rằng nhân vật như vậy, sau này nhất định sẽ nổi danh khắp thiên hạ. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, dường như đối phương đã không có cơ hội nữa rồi.

Thiên tài mới xuất hiện lại sắp bị tiêu diệt, thiên tài cao cấp có thể đếm được trên đầu ngón tay trong tam giới như vậy, sợ rằng cũng chỉ có thể vẫn lạc ở trong tiếc nuối của mọi người mà thôi. Sẽ hoàn toàn biến mất ở trong dòng sông lịch sử.

- Đáng giận a, đáng giận!

Thấy đao khí đổ ập xuống, toàn thân Nhiếp Vân tê dại. Bàn tay run lên, Phá Ấn Luân đánh ra bên ngoài.

Chúa Tể thần binh trường kiếm mới vừa rồi bị đánh bay. Đã rơi vào Kiền Huyết lão tổ trong tay, nhìn uy lực chiêu này, nếu như không dùng Chúa Tể thần binh ngăn cản, tất sẽ bị một chém thành hai khúc, ngay cả linh hồn cũng khó trốn thoát.

Ầm! Phốc!

Phá Ấn Luân cũng bị đánh bay trở về, cánh tay Nhiếp Vân nổ tung, đầu gối mềm nhũn rồi quỳ sụp xuống đất, cả người tựa như bị chùy đinh nện xuống đầu vậy, bị nện xuống mặt đất vài trăm thước.

Dưới sự xung kích của lực lượng cường đại, cơ bắp toàn thân vỡ tan, máu tươi đem toàn thân của hắn nhuộm thành một màu đỏ.

Chính diện chống lại cường giả Chúa Tể, cho dù trong khoảng thời gian này thực lực của hắn đã tinh tiến không ít, thế nhưng vẫn không thể nào làm được!

Chúa Tể và một sinh mạng không phải là cấp bậc Chúa Tể, chênh lệch này căn bản không có thể so sánh.

- Chết đi!

Phù Hư Chúa Tể thét dài một tiếng, trong tay xuất hiện một ngọn núi lớn, lăng không đè xuống dưới.

Nhìn uy lực của lần này, nếu như thật sự bị đè trúng, nhất định hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ!

- Thiên Huyền điện ngăn cản!

Không kịp khôi phục thương thế trên người, bàn tay chộp một trảo, Nhiếp Vân ném Thiên Huyền điện trên người ra ngoài.

Rắc rắc!

Mặc dù Thiên Huyền điện rất lợi hại, thế nhưng cũng chỉ là thần binh hỗn độn đỉnh phong mà thôi. Khoảng cách tới thần binh Chúa Tể vẫn còn có một đoạn khoảng cách rất lớn, chỉ một cái đã bị ép thành bụi phấn.

- Thiên Huyền điện? Hóa ra truyền thừa của Thiên Huyền lão nhân rơi vào trong tay của ngươi. Hừ, nếu đã như vậy thì ngươi càng đáng chết hơn!

Thấy Thiên Huyền điện đã nổ tan tành, Kiền Huyết lão tổ sửng sốt một chút, ngay sau đó hung tợn hừ lạnh một tiếng. Kiền Huyết đao lần nữa chém ra một cái.

Hô!

Mặc dù Thiên Huyền điện không có ngăn cản được Phù Hư Đam Sơn, thế nhưng cũng lại cản trở được một chút. Nhiếp Vân mới có thể chạy ra khỏi chân núi. Thế nhưng lúc này chỉ thấy đao mang của đối phương đâm thủng thời không đánh tới.

Lần này nữa không có gì có thể ngăn cản. roẹt một tiếng, một tiếng cánh tay của hắn bị chém, máu thịt mơ hồ.

- Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy ta nhất định sẽ bị giết chết.

Thương thế trên người khiến cho Nhiếp Vân đau đớn, đồng thời cũng khiến cho tinh thần của hắn tập trung cao độ trước nay chưa từng có.

Kiếp này của hắn mặc dù không dài, thế nhưng loại sinh tử nguy cơ chỉ trong một đường này hắn đã trải qua không biết bao nhiều lần. Cho dù biết là thập tử vô sinh,

thế nhưng hắn vẫn nghiêm túc tìm kiếm, tìm điểm có thể đột phá, tìm sinh lộ duy nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.