Vô Tận Đan Điền

Chương 2389: Chúa Tể như vân (thượng) (2)



Tuổi tác của hắn đã hơn ức vạn năm, rất nhiều Chúa Tể mặc dù hắn không có tận mắt nhìn thấy, thế nhưng chỉ cần nhìn hình dáng đặc thù một cái là có thể phân biệt ra được.

- Do tinh không biến thành?

Mặc dù Nhiếp Vân ngạc nhiên thế nhưng cũng không cảm thấy quá mức rung động.

Vật không có sự sống diễn sinh ra linh trí, trước đó cũng không phải là hắn chưa từng gặp qua, bản thể của Tử Đồng Bất Hủy chính là một tòa hỗn độn thần sơn a.

Bất quá, một vật không có sự sống sau khi diễn sinh ra linh trí, còn có thể trở thành Chúa Tể, đúng là không đơn giản chút nào.

- Chỉ cần trong tay chúng ta còn có Tầm Lệnh phù, như vậy cũng sẽ không muộn!

Một người trung niên sau lưng Tinh Dạ Chúa Tể nói.

Trên mặt người này lạnh như băng không có một chút cảm tình nào, chung quanh thân thể không ngừng tản mát ra khí tức lạnh lẽo, tựa như mùa đông đi tới, vô số bông tuyết bay lượn bốn phía thân thể, vô cùng quỷ dị.

- Vị này nếu như ta đoán không sai, chắc hẳn là Tuyết Hàn Chúa Tể, nghe nói sau khi thê tử chết đi, tự chém cảm tình rồi đem thân thể chôn ở dưới hàn băng vạn năm, đóng băng nghìn vạn năm. Vốn hắn một lòng muốn chết, ai ngờ lại cơ duyên xảo hợp hạ lấy được Ngụy bản nguyên đại đạo, trở thành Chúa Tể! Nghe nói ngày đó lúc hắn phá băng mà ra, hàn khí xông thẳng bầu trời, đóng băng ức vạn dặm. Vô số người đều chết oan chết uổng... Chính vì vậy, tên thật của hắn rất nhiều người cũng không biết, tất cả đều gọi hắn là Tuyết Hàn Chúa Tể. Sau đó sau khi hắn nghe thấy cái danh hiệu này cũng không tức giận, lại trực tiếp đem tên của mình đổi thành cái tên này. Thời gian dài trôi qua, rốt cuộc tên thật bổn là cái gì sợ rằng cũng đã không còn ai nhớ được nữa.

Phù Ám Triều tiếp tục nói.

Hắn biết Nhiếp Vân đối với những Chúa Tể này cũng không hiểu rõ. Cho nên hắn đem chuyện mình biết nói ra không giữ lại chút nào.

- Vị phía sau Tuyết Hàn Chúa Tể kia nếu như ta đoán không sai, chắc là Trọng Đông Chúa Tể, trời sanh song đồng, nghe nói có thể nhìn thấu sinh tử, họa phúc, trong mắt lộ ra kim quang, hoàn toàn có thể dùng ánh mắt giết người. Nghe nói cường giả từ Chúa Tể trở xuống không ai có thể ngăn cản được ánh mắt của hắn. Hắn tự nghĩ ra vũ kỹ đồng loại, nổi tiếng thiên hạ.

- Vị cuối cùng kia chính là Đan Thần Chúa Tể, chính là vị Chúa Tể mà ngươi người đều muốn làm quen, hắn cũng rất hào phóng, mỗi nghìn vạn năm đều sẽ thu một người đệ tử. Vì có thể trở thành đệ tử của hắn, rất nhiều người đã cướp đoạt phá đầu, không ngừng giao thủ, máu chảy thành sông!

- Ồ? Vì sao mọi người đều muốn trở thành đệ tử của hắn?

Nhiếp Vân hỏi.

Đại đạo chỉ lĩnh ngộ nhưng không thể truyền. Coi như là đệ tử của Chúa Tể, nhiều nhất cũng chỉ có vật tư, tài phú nhiều hơn ít, danh tiếng vô lượng hơn một ít, thế nhưng cũng không đến nỗi khiến cho vô số người cướp bể đầu a!

- Nghe nói Đan Thần Chúa Tể có thể đem lĩnh ngộ đại đạo luyện chế thành đan dược, ăn vào loại đan dược này, rất dễ dàng lĩnh ngộ đại đạo tương ứng. Chỉ tính riêng điều này cũng đã có sức hấp dẫn vô cùng lớn, khiến cho người ta không có biện pháp nào cự tuyệt được.

Phù Ám Triều cũng có vẻ hâm mộ không thôi.

- Đem đại đạo luyện chế thành đan dược? Lợi hại như vậy sao?

Nhiếp Vân cả kinh, không khỏi khen ngợi một câu.

Đại đạo không thể truyền, cho dù là hắn, muốn khiến cho người khác lĩnh ngộ đại đạo thì cũng chỉ có thể lợi dụng thủ đoạn khác mà thôi. Tỷ như khắc phù điêu đại đạo, để cho người khác từ từ lĩnh ngộ.

Nếu như đem đại đạo luyện chế thành đan dược như người này, khiến cho người khác dùng là có thể dễ dàng lĩnh ngộ ra đại đạo của bản thân. Chuyện này hắn cũng không làm được.

Ầm!

Vừa mới giới thiệu xong bốn vị Chúa Tể này thì trước mắt lần nữa nổ vang, lại có mấy vị Chúa Tể bay tới.

Trong nháy mắt Chúa Tể tụ tập, lực lượng cường đại kích động khắp nơi, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy lẽo như đang trong hầm băng, không dám cao giọng nói chuyện.

- Lão tổ...

Thấy trong mấy vị Chúa Tể lần này tới có một đạo thân ảnh quen thuộc, Vĩnh Dạ hoàng đế lập tức vui mừng gọi.

Không cần đoán cũng biết Vô Nhật Chúa Tể mà Vĩnh Dạ hoàng triều dựa vào đã đến.

- Nhiếp Vân tiểu huynh đệ, không nghĩ tới mấy ngày trước chúng ta vừa mới giao thủ, khi đó ngươi vẫn chỉ có thực lực bán bộ Chúa Tể. Vậy mà lúc này vừa mới mấy ngày trôi qua đã trở thành Chúa Tể chân chính!

Nhiếp Vân đang quan sát thì lại nghe được một tiếng cười sang sảng vang lên, một bóng người cao lớn bay tới.

- Thần Quân Chúa Tể!

Nhiếp Vân ôm quyền nói.

Người tới chính là Các chủ Thiên Nhất Các trong Tam Giới thành, Thần Quân.

Ban đầu giao dịch ở Thiên Nhất Các, Nhiếp Vân lấy ra Hỗn Độn vương thạch, hai người đã từng gặp qua một lần, cũng có giao thủ qua. Lúc đó cho dù Nhiếp Vân phối hợp với Kỷ Hư kiếm thì cũng không thể làm tổn thương được đối phương chút nào. Mấy ngày không gặp, không ngờ đối phương đã có thể ngồi ngang hàng với hắn, loại tốc độ tiến bộ này khiến cho Thần Quân Chúa Tể cảm khái không thôi.

- Nhiếp Vân? Hắn chính là Nhiếp Vân?

- Hắn chính là vị tân tấn Chúa Tể kia sao?

- Chính là hắn giết Kiền Huyết lão tổ? Phải cẩn thận một chút.

- Mọi người liên hợp lại một chỗ, nếu như hắn có ý đồ gây rối, trực tiếp động thủ là được.

Chúa Tể tới chỗ này mỗi một người đều là hạng người tai mắt thông minh, cho dù lời nói của Thần Quân không vang vọng, thế nhưng vẫn khiến cho tất cả mọi người xoay người nhìn lại, vẻ mặt tràn ngập cảnh giác.

Nếu như Nhiếp Vân chẳng qua chỉ là tân tấn Chúa Tể đơn thuần thì cũng thôi a. Mấu chốt là hắn vừa mới đánh chết Kiền Huyết lão tổ!

Có thể đánh chết một Chúa Tể cũng đã nói lên đối phương cũng có thể giết chết bọn hắn. Bảo sao bọn hắn không kiêng kỵ cho được?

Thậm chí trong mắt rất nhiều người còn lộ ra địch ý không chút che giấu nào.

Thu ánh mắt của những người này vào trong mắt. Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng,

cũng không thèm để ý.

Hắn không chọ vào người ta, người khác tốt nhất cũng đừng trêu chọc vào hắn, nếu không. Tuyệt đối hắn sẽ cho đối phương một đoạn trí nhớ cả đời khó quên!

- Nhiếp Vân Chúa Tể chính là người thứ nhất trong những Chúa Tể, thực lực thông thiên, vượt xa chúng ta. Chúng ta nghìn vạn lần không nên gây mâu thuẫn với hắn, nếu không, cho dù có bị giết cũng còn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra!

Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnhvang lên, trong thnah âm mang theo vẻ khích bác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.