- Nhiếp Vân Chúa Tể, chúng ta cũng giống như Tuyết Hàn Chúa Tể vậy, sau khi trở về ta cũng sẽ bế quan, đồng thời ước thúc thuộc hạ, xin cáo từ!
Vĩnh Dạ hoàng đế cũng nói thẳng một câu.
Trước đó không cùng giao hảo với Nhiếp Vân, lúc này đối phương rơi vào trong nguy hiểm, chính là cơ hội tốt để lôi kéo a. Dù sao hắn chẳng qua cũng chỉ là bán bộ Chúa Tể, Chúa Tể cũng đã bày tỏ thái đọ trước. Dù hắn có nói như vậy thì cũng sẽ không dẫn tới cường giả Phong vương chú ý.
- Chúng ta đi!
Mọi người cũng có người giống như Tuyết Hàn Chúa Tể vậy, nhân cơ hội này lấy lòng Nhiếp Vân, cũng có một ít người cho vị thiếu niên này lần này sẽ chạy trời không khỏi nắng cho nên cũng không nói nhiều mà rối rít rời đi.
Trong nháy mắt, hơn trăm người trước đó còn tụ tập ở đây đã biến mất sạch sẻ, chỉ còn lại Nhiếp Vân và đám người Đoạn Diệc.
- Chủ nhân, chúng ta nên làm sao bây giờ?
Mọi người đã rời đi, đám người Đoạn Diệc nhìn về phía Nhiếp Vân rồi hỏi.
- Về Tà Nguyệt Chí Tôn vực trước đã.
Trầm tư một chút, Nhiếp Vân nói.
A Dục Vương làm ra Phù Lệnh phụng thiên, né tránh nhất định không phải là biện pháp tốt. Trước tiên trước Tà Nguyệt Chí Tôn vực, tiếp đón đám người phụ mẫu tới rồi lại nói tiếp. Nếu không, vạn nhất có người tìm bọn họ gây phiền toái, khi đó hắn cũng sẽ rơi vào thế bị động.
- Được!
Mặc dù Đoạn Diệc đám người đã trở thành Chúa Tể nhưng vẫn bị giới hạn linh hồn, vẫn phải hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của hắn. Thấy hắn đã có tính toán của mình cho nên bọn hắn cũng không hốt hoảng, tất cả đều không nói thêm gì nữa.
- Trở về đi!
Bàn tay nhẹ nhàng chộp một trảo, Phá Thần chu xuất hiện ở trước mặt mọi người. Sau đó hắn mang theo mọi người đáp xuống khoang thuyền.
- Phù Ám Triều, ngươi lái Phá Thần chu trực tiếp trở về Tà Nguyệt Chí Tôn vực, Đoạn Diệc, ngươi bảo vệ khoang thuyền, không nên để cho người khác quấy rầy ta!
Đứng ở trên boong thuyền, Nhiếp Vân quay đầu phân phó một tiếng.
- Dạ!
Đám người Phù Ám Triều, Đoạn Diệc gật đầu đồng ý.
Mặc dù bây giờ Nhiếp Vân có thể đánh chết Chúa Tể, thế nhưng trên thực tế lại là mượn uy lực của Hỗn Độn tĩnh tâm bình và nạp vật thế giới. Để cho hắn đi lái Phá Thần chu, nhất định tốc độ sẽ không nhanh hơn so với đám người Phù Ám Triều.
Sưu!
Tiến vào khoang thuyền, Nhiếp Vân tiện tay bày ra một cái cấm chế, thân thể thoáng một cái đã tiến vào nạp vật thế giới.
Cái gọi là bế quan tu luyện của hắn là giả, mục đích thực sự là muốn nhìn một chút xem bây giờ Nhiếp Đồng đã thế nào rồi!
Ba chuyện Nhiếp Đồng hắn nhủ đã hoàn toàn hoàn thành, nếu như đệ đê có thể trong thời gian ngắn hoàn thành đoạt được tư cách Phong vương. Như vậy hắn cũng không cần phải sợ hãi đám người A Dục Vương nữa. Nếu như không được... Cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác mà thôi.
Khẽ búng một cái trong nạp vật thế giới, thân thể nhanh chóng đi tới bên cạnh Nhiếp Đồng.
Lúc này hắn vẫn yên tĩnh ngồi ở một chỗ. Không nhúc nhích, dường như đã biến thành một cỗ cương thi vậy.
Tinh thần khẽ động một cái, thần thức của Nhiếp Vân đã tiến vào trong cơ thể Nhiếp Đồng.
Trong cái đầu rộng rãi củaNhiếp Đồng đã hoàn toàn khác với g lần trước hắn đi vào. Đã biến thành một đại dương màu vàng, thân ảnh do linh hồn của Nhiếp Đồng biến thành đang lẳng lặng ngồi ở tại chỗ, đối kháng với bóng đen trên không trung.
Tam Giới Chi Tâm và Kiền Huyết long ấn lẳng lặng trôi lơ lửng ở trước người, không có nhúc nhích, dường như đã hoàn toàn bị luyện hóa.
Nhìn một hồi, muốn câu thông với Nhiếp Đồng. Chỉ là hắn lại phát hiện ra mình lại giống như lần trước vậy, cả người rơi vào một loại trạng thái đặc thù, không có cách nào trao đổi.
Sưu!
Nhiếp Vân lần nữa lui ra.
Bằng vào bản lĩnh của hắn bây giờ, cho dù dùng thực lực và ánh mắt bây giờ cũng không nhìn ra nguyên do là gì. Hắn cũng không biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bất quá, nhìn bộ dáng của đối phương. Trong thời gian ngắn có lẽ rất khó tỉnh lại.
- Ài!
Hắn biết lúc này nhất định không thể trông cậy nổi vào Nhiếp Đồng. Nhiếp Vân lắc đầu một cái, tinh thần thối lui ra khỏi thân thể của đối phương.
Mặc dù đã trở thành Sáng Thế giả của nạp vật thế giới, không gì không thể, nhưng mà thân thể của Nhiếp Đồng tự thành thời không, cho dù là hắn cũng không giúp được một chút nào.
Dù sao đây là giằng co giữa các cường giả Phong vương với nhau. Cho dù thực lực của hắn bây giờ không yếu, thế nhưng cách hỗn độn Phong vương vẫn còn có chênh lệch rất lớn.
- Trước tiên không quan tâm tới Nhiếp Đồng nữa. Nhìn qua năng lực sao chép của nạp vật thế giới một chút a!
Nạp vật thế giới luyện hóa Cổ chiến trường chi tâm, sau đó tấn cấp lên cấp bậc Chí Tôn vực. Từ lúc đó hắn còn không có cẩn thận quan sát qua, cho nên cũng không có thử qua cực hạn năng lực sao chép. Cho nên lúc này cũng vừa vặn thí nghiệm một phen.
Trước đó không có tấn thăng, nạp vật thế giới của hắn đã có thể sao chép ra thần binh bán bộ Chúa Tể, bây giờ nhìn xem có thể sao chép Chúa Tể thần binh hay không.
Thân thể nhoáng một cái, dưới chân đã xuất hiện một tòa cự sơn nguy nga. Đứng ở trên đỉnh núi, tinh thần tập trung cao độ.
Ông!
Một đạo thanh âm nhẹ nhàng vang lên, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, lực lượng phía trên sôi trào, lóe ra uy lực xé rách không gian.
Ầm ầm!
Không gian đột nhiên xuất hiện vết nứt, trường kiếm lập tức vỡ nát, hóa thành bụi phấn rồi biến mất ở trong không khí.
- Có thể phỏng chế ra thần binh Chúa Tể, chỉ tiếc... Bây giờ trình độ không gian trình độ vững chắc của nạp vật thế giới còn chưa đủ, một bước cuối cùng kia không cách nào hoàn thành được!
Nhiếp Vân có chút tiếc nuối thầm nói.
Nương theo nạp vật thế giới tấn cấp lên cấp bậc Chí Tôn vực, hắn đã có thể tùy ý sao chép thần binh Chúa Tể. Chỉ là nạp vật thế giới vừa mới tấn cấp, tính vững chắc của không gian còn không có đạt tới tiêu chuẩn Chí Tôn vực chân chính. Cho dù có thể phỏng chế ra được thần binh Chúa Tể thì cũng sẽ trực tiếp tan thành. Khó có thể duy trì tồn tại trong thời gian dài.
Cũng không phải là nói nạp vật thế giới so với Tà Nguyệt Chí Tôn vực và những đại thế giới khác còn có cấp bậc thấp hơn. Mà là hắn dung hợp Cổ chiến trường chi tâm, Cổ chiến trường năm đó đã trải qua hạo kiếp, cho dù trên bản chất vẫn là một Chí Tôn vực, thế nhưng uy năng lại tiêu hao không sai biệt lắm.