Vô Tận Đan Điền

Chương 2411: Cổ địa



- Tất cả tin tức có thể nói ta đã nói... Ngươi mau cho ta cái chết thống khoái đi.

Giao Lưu ảnh thạch bích cho Nhiếp Vân, Bàng Kim hét lớn.

Dưới thủ đoạn của đối phương, ngay cả một cái hô hấp hắn cũng không chịu đựng được, so với việc như vậy, còn không bằng trực tiếp chết đi thì hơn.

- Như ngươi mong muốn!

Biết người này nói thật, đối phương cũng không biết vị trí cụ thể của Kiền Huyết hoàng đế, bàn tay của Nhiếp Vân nhẹ nhàng vung lên, Bàng Kim lập tức biến thành bụi bặm.

- Nếu như các ngươi không trả lời ra vị trí cụ thể của Kiền Huyết hoàng đế thì cũng sẽ như vị Bàng Kim này vậy!

Đánh chết Bàng Kim, Nhiếp Vân tiện tay bố trí một đạo ý niệm ở trên Lưu ảnh thạch bích, chờ đối phương đưa tin, đồng thời lại ngẩng đầu nhìn về phía mọi người trước mắt.

- Đại nhân, quả thực chúng ta không biết a. Chỉ cần đại nhân không giết chúng ta, làm trâu làm ngựa chúng ta cũng đều nguyện ý.

- Đúng vậy, chỉ cần không giết chúng ta, làm gì cũng được..

- Ta đã sớm muốn phản bội Kiền Huyết đế quốc, cầu Chúa Tể không giết.

Nghe thấy hắn nói như vậy, tất cả mọi người đều bị dọa tới mắt vẻ mặt biến sắc, cả đám người lớn tiếng cầu khẩn.

- Không muốn chết cũng được, phát ra Hỗn Độn thệ ngôn, quy thuận Quy Khư Hải, cả đời nghe theo mệnh lệnh!

Nhiếp Vân phất tay nói.

Mặc dù Quy Khư Hải có hắn trấn giữ, không ai dám bắt nạt. Nhưng mà bán bộ Chúa Tể vẫn quá ít, nếu như có thể đem tất cả đại thần của Kiền Huyết hoàng triều thu vào. Nhất định sẽ có bay vọt về chất.

- Ta sẽ lập tức thề.

- Đa tạ Chúa Tể ân không giết.

Những người này đã sớm bị thủ đoạn lãnh khốc của Nhiếp Vân dọa cho sợ hãi. Lúc này nghe được có cơ hội giữ mạng sống, tất cả đều hưng phấn thề thốt, lại không dám do dự, đồng loạt phát ra Hỗn Độn thệ ngôn.

Làm sinh linh trong Tà Nguyệt Chí Tôn vực, Hỗn Độn thệ ngôn đối với bọn họ có tác dụng rất lớn. Rất nhanh đã có phần lớn người phát xong thệ ngôn, chỉ còn có hơn mười đại thần muốn thần phục tới chết.

Đối với những phần tử trung thành này, Nhiếp Vân chỉ phất tay một cái là sẽ cùng lúc biến thành bụi bặm, ngay cả một mảnh vụn cũng không còn lại.

Thấy một màn như vậy, những người thuận theo hắn không khỏi thầm hô một tiếng may mắn.

Mặc dù bị Hỗn Độn thệ ngôn hạn chế, kiếp này sẽ thần phục Quy Khư Hải. Thế nhưng chung quy vẫn tốt hơn với trực tiếp tử vong.

- Được rồi, các ngươi đi Quy Khư Hải đi, cứ nói ta bảo các ngươi tới!

Sauk hi xử lý xong những đại thần này. Thấy bọn họ không biết tung tích của Kiền Huyết hoàng đế thật, Nhiếp Vân khoát khoát tay nói.

Kiền Huyết hoàng đế lo lắng bị mình báo thù, nhất định đã sớm ẩn nấp kỹ. Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của hắn, cho dù có hỏi những đại thần này cũng vậy, dưới tình huống này, làm sao đối phương có thể bại lộ hành tungcủa mình được chứ?

Không thể không nói, thân là hoàng đế một đế quốc, người này quả thực quá giảo hoạt!

Xem ra sau này tranh đấu với đám lão quái vật như vậy. Nhất định phải không chút lưu tình nào, ngay từ đầu, nếu đã đánh thì phải đánh cho đối phương không có sức đánh trả. Nếu không, chờ đối phương cắn ngược lại một cái. Nhất định sẽ bị thương!

- Lần nữa lục soát thêm một chút, ta cũng không tin người này có thể chạy trốn tới Hỗn Độn hải dương!

Thấy chư vị đại thần bay đi về phía Quy Khư Hải, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn về phía phế tích hoàng cung trước mắt.

Hoàng cung này mặc dù xa hoa, hoàn mỹ, là kiến trúc mà ban đầu Kiền Huyết lão tổ tự tay tạo nên. Thế nhưng đối mặt với công kích toàn lực của hắn vẫn không đỡ được, hoàn toàn đã bị phá hỏng.

Đi tới trước mặt phế tích, tinh thần khổng lồ lập tức lan tràn ra, bao phủ toàn bộ phế tích vào bên trong.

Hắn có một loại trực giác, Kiền Huyết hoàng đế này nhất định không có trốn xa!

Chỉ bất quá điều khiến cho hắn cảm thấykỳ quái và không hiểu đó là… Rốt cuộc đối phương dùng thủ pháp gì mà ngay cả cường giả Chúa Tể như hắn cũng có thể tránh thoát được?

Linh hồn của cường giả Chúa Tể đạt tới cảnh giới viên mãn, cho dù là phong ấn lợi hại hơn nữa thì cũng có thể tìm được. Cho dù là cường giả Chúa Tể ẩn giấu ở cái này thì nhất định hắn cũng có thể phát hiện ra được dấu vết, quyết không đến nỗi như bây giờ, không có một chút đầu mối nào.

- Được rồi, nếu như quả thực không tìm được thì không tìm nữa.

Lại cẩn thận quét qua phế tích một vòng. Thậm chí ngay cả dưới mặt đất hoàng thành hắn cũng quan sát qua một lần. Từ đầu đến cuối không có phát hiện ra điều gì dị thường, lúc này Nhiếp Vân mới lắc đầu một cái, đang muốn xoay người rời đi thì đột nhiên trong tai vang lên tiếng gọi ở phía sau. Ngay sau đó đã thấy có hai bóng người bay tới.

Thấy hai đạo thân ảnh này, Nhiếp Vân sửng sốt một chút rồi lập tức nở nụ cười, nói:

- Tiêu Diêu Tiên! Hạ Hành tiền bối!

Hai người tới không phải là người khác, mà chính là Tiêu Diêu Tiên và lão tửu quỷ Hạ Hành.

Khi bọn họ lần nữa trở lại Tam giới ma bàn thì Nhiếp Vân đã rời đi, cũng không gặp phải bọn họ. Khi trở lại Tà Nguyệt Chí Tôn vực lại nghe được động tĩnh bên này cho nên mới chạy tới.

- Ngươi tiêu diệt Kiền Huyết hoàng triều sao?

Đi tới trước mắt, nhìn thấy phế tích trước mắt, Tiêu Diêu Tiên kinh ngạc hỏi.

- Ta hoài nghi Kiền Huyết hoàng đế đã sớm biết nội dung của Hỗn Độn Vương Phù lệnh, A Dục Vương sử dụng Phù Lệnh phụng thiên rất có thể cũng là thủ đoạn của hắn ta!

Đối với Tiêu Diêu Tiên, Nhiếp Vân cũng không giấu giếm cái gì, tinh thần khẽ động một cái, lập tức đem tin tức mà mình phán đoán truyền tới cho đối phương.

- Nếu đúng như như ngươi nói, chuyện này cũng không phải là không có khả năng!

Vẻ mặt Tiêu Diêu Tiên ngưng trọng vô cùng.

- Ta làm như vậy là muốn ép Kiền Huyết hoàng đế xuất hiện, ai ngờ người này so với trong tưởng tượng của ta còn tàn nhẫn hơn, cuối cùng vẫn không có hiện thân!

Nhiếp Vân cười khổ.

Mặc dù đối với Kiền Huyết hoàng đế có lửa giận rất lớn, nhưng mà bản thân hắn cũng không phải là người thích giết chóc, nếu như Kiền Huyết hoàng đế chủ động đi ra, như vậy hắn cũng không đến nỗi hủy diệt toàn bộ hoàng cung.

- Phụ cận nơi này ngươi đã cẩn thận tìm kiếm qua một lần hay chưa?

Tiêu Diêu Tiên hỏi.

- Cũng đã lục soát rất nhiều lần, đáng tiếc vẫn không có gì cả!

Nhiếp Vân nói:

- Nếu như hắn ở đây, bằng vào thực lực của ta, có lẽ hắn không thể tránh khỏi a!

- Đúng vậy.

Tiêu Diêu Tiên gật đầu một cái, sắc mặt có chút ngưng trọng, một lát sau, đột nhiên hắn lại tự lẩm bẩm một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.