Tuyệt chiêu mạnh nhất của hắn mà kiếm mang do móng tay của đối phương tùy ý hình thành lại có thể ngăn cản được. Xem ra thực lực của đối phương so với hắn đã cao hơn một đoạn!
Chúa Tể không phải là tồn tại mạnh nhất dưới cường giả Phong vương hay sao? Rốt cuộc là chuyện đang gì xảy ra?
- Chết!
Thời gian không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, sau khi Vạn Pháp Chúa Tể ngăn cản được Nhất Kiếm Lăng vân của Nhiếp Vân. Hai hàng lông mày đen kịt trở nên giống như bị thiêu đốt, tay phải chợt chộp về phía trước.
Móng tay sắc bén giống như thần binh Chúa Tể bắn ra từng đạo hàn mang, giống như đóng băng toàn bộ, trong nháy mắt đã đâm vào xương tủy của Nhiếp Vân, khiến cho toàn thân hắn không tự chủ được mà run rẩy, khó có thể áp chế.
Cỗ lực lượng này của đối phương quá đáng sợ, cho dù dùng thực lực bây giờ của Nhiếp Vân cũng không có cách nào tránh né, chứ đừng nói là phản kích.
Phốc!
Máu tươi bắn tung tóe, sắc mặt Nhiếp Vân đỏ lên, cả người không tự chủ được bay ra ngoài.
Nếu như hắn không đem Thiên Tâm Đằng phân ra công kích hai người áo đen, như vậy cũng có thể ngăn cản lần công kích này. Thế nhưng lúc này lại giống như một cái bia ngắm bị đánh trúng, không có một chút năng lực phản kháng nào.
- Nguy rồi, sao người này lại có thể lợi hại như vậy chứ? Đáng chết.
Thân thể bay ngược về phía sau, nhìn thấy đối phương cũng không thu hồi móng tay mà tiếp tục đâm tới, mang theo lực lượng làm cho người ta không thể nào chống cự, trong lòng Nhiếp Vân như là lửa đốt.
Đây rốt cuộc là quái vật gì? Chẳng lẽ hôm nay hắn phải chết ở chỗ này hay sao?
Năm cái móng tay tựa như năm thanh trường kiếm đâm tới, hàn khí bức người.
Dựa vào trình độ sắc bén của năm cái móng tay này, nếu như thực sự đâm trúng, cho dù không chết thì nhất định cũng sẽ bị thương nặng.
- Phá!
Mặc dù trong lòng khiếp sợ, thế nhưng Nhiếp Vân cũng không có tuyệt vọng.
Cả đời hắn đã trải qua quá nhiều nguy hiểm, cho nên lúc này đã sớm không có hốt hoảng. Nếu có chẳng qua chỉ là tĩnh táo âm trầm mà thôi.
Cổ tay lần nữa nâng lên, kiếm trong lòng bàn tay không ngừng vung vẩy.
Gió chợt nổi lên, kiếm mang từ mũi kiếm bắn ra, tựa như năm cánh hoa sáng chói, tản ra ánh sáng khác nhau.
Cũng giống như Nhất Kiếm Lăng vân, chiêu này vội vàng đánh, không những không có uy lực kém hơn trước đó mà thậm chí còn tăng thêm một bậc. Năm cánh hoa xé rách không gian, đánh về phía năm ngón tay của Vạn Pháp Chúa Tể.
Ông ông ông ông ông!
Hàn mang bị chôn vùi, cổ tay Nhiếp Vân lần nữa run một cái, trường kiếm trong tay đã xuất hiện vết rách, vỡ vụn từng đoạn.
Thanh trường kiếm này là thần binh Chúa Tể, thế nhưng vừa mới va chạm với móng tay của đối phương một cái thì đã vỡ vụn, đủ để thấy thực lực của đối phương mạnh mẽ ra sao.
Nhiếp Vân vốn cho rằng thực lực của hắn vượt qua Chúa Tể, đã có thể đứng ở trên đỉnh Hỗn Độn hải dương. Thế nhưng bây giờ hắn mới biết, loại suy nghĩ này quả thực chính là ếch ngồi đáy giếng.
Đối phương cho dù là thân thể, thực lực, cũng không mạnh hơn hắn quá nhiều, thế nhưng chiêu số lại không phù hợp với ba nghìn đại đạo, phiêu hốt bất định, quỷ dị khó lường. Mang tới biến số cực lớn cho chiến đấu!
Loại chiêu số không phù hợp ba nghìn đại đạo này, thiên phú Võ Đạo sư không có chút tác dụng nào. Rất dễ dàng bị đánh loạn tiết tấu, rơi vào trong hoàn cảnh bị động.
Dù sao ngay cả chiêu số của đối phương là cái gì cũng không biết rõ, thậm chí ngay cả nguồn gốc lực lượng của tuyệt chiêu ở nơi nào, yếu điếm công kích chủ yếu ở đâu cũng không biết, như vậy còn đánh như thế nào chứ?
Sưu!
Mặc dù trường kiếm không có ngăn cản được móng tay của đối phương, thế nhưng cũng ngăn cản được công kích. Kiếm mang do móng tay tạo thành đâm vào thân thể Nhiếp Vân nửa tấc rồi lập tức dừng lại, không còn lực tiến thêm nữa.
Sưu!
Mộc sinh khí vận chuyển, thương thế trong nháy mắt đã được chữa trị tốt, hai cánh của Nhiếp Vân khẽ rung một cái, thân hình trên không trung ổn định lại, thế nhưng hắn cũng không có lui về phía sau.
- Đáng chết.
- Đây rốt cuộc là quái vật gì chứ? Thực lực thật là mạnh mẽ!
- Ta không có cảm thấy khí tức ba nghìn đại đạo viên mãn một chút nào. Làm sao bọn chúng lại có thực lực giống như chúng ta chứ?
- Trong Thập Phương Thiên vực từ lúc nào lại có loại quái vật này a.
Trong lúc đang suy nghĩ nên đối phó với người trước mắt này như thế nào thì hắn đã nghe được từng tiếng hét lớn vang lên. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những Chúa Tể khác đang chiến đấu với mấy người áo đen, lúc này cũng đang rơi vào thế bị động.
Những hắc y nhân này không có thực lực như vị Vạn Pháp Chúa Tể trước mắt này. Thế nhưng cũng đủ để thắng được Chúa Tể bình thường.
Đám người mới tấn chức Chúa Tể như Phù Ám Triều chiến đấu với bọn họ, thỉnh thoảng còn nguy hiểm tránh thoát công kích.
May mà nhờ trước đó Nhiếp Vân đã đem thần binh Chúa Tể lấy được đưa cho bọn họ, hơn nữa còn để cho nhận chủ. Nếu không, sợ rằng mấy người thuộc hạ vừa mới tấn thăng làm Chú Tể này đã vẫn lạc rồi.
Thời gian đám người Tiêu Diêu Tiên trở thành Chúa Tể đã lâu, có nhiều thời gian nghiên cứu tuyệt chiêu. Đối với lực lượng của Chúa Tể đã nắm trong tay càng thêm thuần thục, cũng có thể ngang sức ngang tài với đối phương. Tạm thời bất phân thắng bại.
Bất quá chỉ nhìn một cái thì Nhiếp Vân cũng đã biết, bất phân thắng bại chẳng qua cũng chỉ là tạm thời. Chiêu số của những người này rất là cổ quái, càng đánh càng hăng. Nếu như tiếp tục, người thua nhất định là đám người Tiêu Diêu Tiên.
- Những hắc y nhân này lại có thể không phân cao thấp với Chúa Tể, ta không nhìn lầm đó chứ!
- Những người này rốt cuộc là từ nơi nào đi ra? Nếu như tam giới có những người này sớm một chút, người nào có thể đỡ nổi cơ chứ?
- Bọn họ chiến đấu quả thực rất lợi hại. Chúng ta căn bản không nhúng tay vào được, chỉ có thể hy vọng đám người Chúa Tể có thể toàn thắng...
Trên cổ thuyền đám người Tần Xuyến tiên tử đều nắm chặt tay, trong mắt tràn ngập vẻ khẩn trương, không biết nên làm sao.
Tình huống trước mắt đã vượt ra khỏi tưởng tượng của các nàng, đã tới mức không thể tiếp nhận nổi.
Một đám người không biết tên đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại một chọi một cùng với Chúa Tể mà còn chiếm thế thượng phong. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối bọn nàng sẽ không ai tin tưởng!