Kiếp nầy sắc màu rực rỡ, hưởng lạc phong phú nhưng thật ra đang buông tha bản thân, mất đi phương hướng, cho dù giàu có mỹ hảo nhưng cũng không thể tìm được bỉ ngạn, hoàn toàn thích hợp với bức đồ hình thứ hai.
Đồ hình thứ ba đại biểu kiếp sau, đều là không biết, cho nên càng nhìn càng không nhớ gì cả, nội tâm mờ mịt mơ hồ như lạc vào sương mù.
Ba chữ là “Tam thế bia”, ba đồ hình là quá khứ, hiện tại, tương lai!
Kiếp trước, kiếp nầy, kiếp sau!
Nếu như không biết những thứ này, chỉ sợ cho hắn thời gian vài năm cũng không nghĩ ra.
Khó trách Linh Tú Đại Đế cảm khái như thé, đây cũng không phải suy đoán, mà là không thể tưởng tượng nổi.
Hai người Đoạn Diệc biết rõ chân tướng, sau khi hiểu rõ liền ngẩn người, đồng thời cũng im lặng vì sự thông minh của Nhiếp Vân.
Đến hiện tại bọn họ đã xác định Nhiếp Vân thứ hai chính là Nhiếp Vân thật, nếu đối phương không muốn làm rõ thân phận, còn giả bộ như khó phân ra thật giả đùa nghịch Nhiếp Vân giả.
Bọn họ không nhiều lời, cũng không ngu xuẩn nói ra ngoài.
- Nội dung của hai bên như nhau, vẫn khó phân thật giả, ta thật không biết ai là thật ai là giả.
Biết rõ chính mình nên làm như thế nào, Đoạn Diệc phiền muộn lên tiếng.
- Đúng thế, hai người có cùng quan điểm, thật sự không thể phân biệt.
Vạn Pháp chúa tể và Linh Tú Đại Đế không có kế sách, còn tưởng rằng thực không phân biệt được nên gật đầu.
- Chậm đã!
Nhiếp Vân giả hét lớn một tiếng.
- Như thế nào?
- Trên ngọc bài đưa tin không có linh hồn và khí tức của hắn, mà là của Đoạn Diệc, hai người các ngươi có thể giải thích cho ta biết xảy ra chuyện gì hay không?
Nhiếp Vân khẽ nói.
- Việc này...
Đoạn Diệc chấn động.
Hắn nhìn thấy ngọc bài đưa tin, tuy cho dù làm thần không biết quỷ không hay nhưng dùng linh hồn của mình khắc lên nên vẫn lưu lại một ít dấu vết, loại dấu vết này không cẩn thận quan sát rất khó phát giác, cẩn thận quan sát là có thể phát hiện chuyện ẩn trong đó.
Vốn là Nhiếp Vân khắc lên lại biến thành Đoạn Diệc, đổi lại ai cũng cảm thấy kỳ quái.
- Không sai, Đoạn Diệc, đã xảy ra chuyện gì?
Vạn Pháp chúa tể và Linh Tú Đại Đế cũng nhìn ra vấn đề này, đồng thời sững sờ, ánh mắt tập trung nhìn Đoạn Diệc.
- Là...
Đoạn Diệc muốn giải thích nhưng không biết nên nói như thế nào.
- Ha ha, xảy ra chuyện gì? Đương nhiên là Đoạn Diệc nhận ra thân phận chân thật của ta, biết rõ ngươi là giả cho nên cố ý giúp ta, yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng giúp Vạn Pháp chúa tể và Linh Tú Đại Đế nhận ra.
- Nhận ra thân phận của ngươi? Ngươi nằm mơ đi!
- Ta mới là thật, Đoạn Diệc, Tử Đồng Bất Hủy cũng không phải người không phân rõ thị phi, chắc chắn sẽ không tin tưởng ngươi!
Nhiếp Vân giả hừ lạnh, tuy ngoài miệng nói thế nhưng vẻ mặt hoài nghi biến mất.
- Lợi hại!
Nhìn bộ dạng và vẻ mặt của Nhiếp Vân giả, Đoạn Diệc thở ra một hơi, đồng thời âm thầm tán thưởng.
Không hổ là chủ nhân, chiêu này lấy lui làm tiến, chẳng những bỏ đi nghi kị của đối phương, còn làm nội tâm của hắn cảnh giác, nghĩ cách ném ra ngoài nhiều hơn nữa để chứng minh bản thân mình.
- Tuy chúng ta ghi như nhau nhưng ta sớm nói ra, nói rõ ta đoán ra chuyện này nhanh hơn hắn, có phải đã chứng minh bản thân ta là thật hay không?
Nhiếp Vân nói tiếp.
- Ta còn chưa kịp nói đã bị ngươi đoạt trước, việc này căn bản không chứng minh được cái gì.
- Chuyện này tối đa chúng ta ngang tài ngang sức!
Người khác vẫn chưa trả lời, Nhiếp Vân giả nói tiếp:
- Không bằng như vậy, hai người chúng ta tìm phương pháp ra ngoài, như vậy chứng minh mình nói chính xác, cũng chứng minh là thật.
- Ta đồng ý đề nghị này, chủ nhân của ta có thể nhận ra tam thế bia, hắn khẳng định có thể tìm được đường ra, ai có thể tìm ra phương pháp rời đi đầu tiên, ta tuyệt đối sẽ là người thật.
Đoạn Diệc đi đầu tỏ thái độ.
- Ta cũng nghĩ như hắn!
Tử Đồng Bất Hủy khẽ nói.
- Hai người chúng ta cũng có ý như thế, Nhiếp Vân nhất định có thể tìm được đường ra.
Linh Tú Đại Đế nhìn hai người Đoạn Diệc, lại nhìn sang hai Nhiếp Vân, như có điều suy nghĩ, một lát sau, nói.
- Ta cũng đồng ý!
Bốn người có ba người đồng ý, Vạn Pháp chúa tể không nói thêm lời nào cũng đồng ý.
- Nếu như mọi người đồng ý, chuyện này cứ quyết định như thế đi.
- Hai người các ngươi đi tìm, chúng ta cũng tìm kiếm.
Đoạn Diệc cười một tiếng, lúc này kéo hai người Tử Đồng Bất Hủy tìm dọc theo tấm bia đá.
Đan Thần chúa tể từng nói qua, muốn rời khỏi nơi đây phải thông qua tế đàn, có chỉ dẫn như vậy sẽ đơn giản hơn không ít.
Thấy chuyện này tiến hành thuận lợi, Nhiếp Vân mỉm cười, cũng không nhìn tấm bia đá, cũng không có tìm kiếm manh mối, hắn đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ.
Tam thế bia đại biểu tam thế... Chẳng lẽ gia hỏa trước mặt không phải ;à mặt kính phân thân, mà là... Kiếp trước, kiếp sau?
Không sai, nếu như nói như vậy, rất nhiều chuyện đã giải thích thông.
Mặt kính phân thân rất khó phục chế đan điền bài danh top mười, thực tế chủ đan điền, kiếp trước, kiếp nầy, kiếp sau sẽ khác nhau!
Tam thế chi thân, đại biểu ba đạo luân hồi, có được điều kiện như nhau cũng không gì đáng trách.
- Ta đã trọng sinh một lần, kiếp trước chỉ có thực lực Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong, tại đại lục Phù Thiên xem như không kém, ở chỗ này còn kém quá nhiều, không thể nào là hắn được, chỉ sợ gia hỏa này chính là kiếp sau.
Trong nội tâm suy nghĩ, Nhiếp Vân cẩn thận suy luận.
Có tam sinh tam thế làm cơ sở, chuyện sau đó đơn giản hơn nhiều.
Một đời một thế, một khô một quang vinh, khác với mặt kính phân thân đơn thuần, mặt kính phân thân tuy rất lợi hại nhưng tối đa chỉ tương tự Nhất Khí Hóa Tam Thanh, tuyệt đối không thể nào có đan điền giống như đúc.
Gia hỏa trước mặt có thực lực hoàn toàn giống mình, khó phân thắng bại, khẳng định chính là một trong tam sinh.
Kiếp nầy đang tiến hành, bởi vì gây ra chủ đan điền, kiếp trước cũng đã trải qua, căn bản không có khả năng có được thực lực bây giờ, cho nên chỉ có một khả năng, gia hỏa này chính là kiếp sau!
- Kiếp sau nhìn không ra, không cách nào biết trước, cũng không cách nào phán đoán, đây mới là khó khăn nhất!
- Biết rõ hắn là kiếp sau, phải đối phó như thế nào?
Xác nhận thân phận đối phương, còn phải suy đoán cản thận làm thế nào đánh bại đối phương.
- Hắn là kiếp sau của ta, thuộc về bản thân mình, có thể sớm suy đoán ra động tác và hành vi của ta cho nên mới có thể sớm đánh chết người trong thôn xóm, ngay cả ta cũng nhìn không ra!