Thân thể kiếp sau của Vạn Pháp chúa tể hóa thành khói xanh đi tìm kiếp này, chỉ cần đuổi theo nhất định có thể tìm được đám Nhiếp Vân giả.
Nhiếp Vân trở lại, mọi người nhu tìm được người tâm phúc, lúc này bay thẳng tới hố sâu.
Không biết hố sâu trước mặt sâu bao nhiêu, sương mù vờn quanh cho nên không ai nhìn rõ phía dưới là gì, Nhiếp Vân nhận chuẩn phương hướng, phòng ngự chi khí hình thành vòng tròn bao phủ mọi người vào bên trong và bay thẳng xuống dưới.
- Nóng quá, chẳng lẽ phía dưới là dung nham?
- Tuy thực lực của chúng ta hiện tại giảm xuống nhưng cũng không phải dung nham có thể ảnh hưởng, nhiệt độ nơi này còn đáng sợ hơn dung nham.
...
Càng phi hành xuống dưới, mọi người càng cảm thấy khô nóng khó chịu, dường như bọn họ đang tiến vào hố lửa rất nóng, linh hồn thân thể đều bị giày vò khó chịu.
- Không phải dung nham, cũng không phải hỏa diễm, là một loại hàn băng!
Linh Tú Đại Đế nghĩ tới cái gì đó và lên tiếng.
- Hàn băng? Ngươi nói đùa sao! Hàn băng là lạnh, nơi này nóng như thế, hàn băng chắc chắn sẽ hòa tan.
Tử Đồng Bất Hủy khẽ nói.
- Đúng thế, hoàn cảnh nơi này nóng như thế thì làm sao là hàn băng?
Đoạn Diệc kỳ quái nhìn sang, hắn không tin.
- Ngươi xác định là hàn băng?
Không để ý tới hai người kỳ quái, Nhiếp Vân nhìn về phía Linh Tú Đại Đế.
Mặc dù đối phương nói đây là hàn băng làm hắn không tưởng tượng nổi nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng.
Thế giới to lớn không thiếu cái lạ, có một số việc cũng không phải lẽ thường có thể suy luận, lúc trước là tam thế thân, kiếp trước, kiếp nầy, kiếp sau, hiện tại ở không gian nóng như thế lại nghe là hàn băng, hắn không tưởng tượng nổi nhưng không phản bác.
- Lúc trước ta từng theo... Tu La Vương đi tới một nơi, đã từng nghe hắn đề cập qua thiên vực hàn băng, thứ này không phải âm hàn, mà là cực nóng, sau khi tới gần thân thể bị thiêu đốt, linh hồn lại bị đóng băng và bóc ra khỏi thân thể, thứ này cực kỳ quỷ dị.
- Nơi này tuy cực nóng nhưng các ngươi có cảm giác linh hồn như lâm vào hàn băng hay không, vận chuyển chậm hơn không ít?
Linh Tú Đại Đế chậm rãi nói.
- Việc này...
- Quả là thế, ta cảm thấy linh hồn có một tia cứng ngắc, không ngờ trên đời này còn có thứ kỳ quái như vậy.
Đoạn Diệc, Tử Đồng Bất Hủy vận chuyển linh hồn, quả nhiên cảm thấy một tia không giống bình thường, lúc này một hai mặt nhìn nhau, tuy không tin nhưng không thể không thừa nhận đây là sự thật.
- Thiên vực hàn băng?
Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ:
- Tu La Vương có từn nói biện pháp phá giải hay không?
Loại thiên vực hàn băng này phi thường cổ quái, ngay cả hắn hiện tại cũng có cảm giác không đúng, nếu như không có biện pháp phá giải, chỉ sợ sẽ phải lưu lại nơi này.
- Hắn từng nói qua nhưng... Thứ này quá khó tìm, mặc dù là ta cũng chưa bao giờ gặp qua...
Linh Tú Đại Đế trù trừ lên tiếng.
- Ah? Cái gì thế?
- Nghe nói là đồ vật gọi là địa ngục hàn tinh, kiện vật phẩm này vô cùng âm hàn, nếu đặt trong miệng có thể chống cự thiên vực hàn băng, sẽ không bị tổn thương.
Linh Tú Đại Đế do dự nói.
- Địa ngục hàn tinh? Ngươi xác định?
Nhiếp Vân hơi sững sốt, vẻ mặt hắn mừng như điên.
- Thứ này... Ta còn nhiều, rất nhiều!
- Còn nhiều, rất nhiều?
Mọi người đồng thời sững sờ.
Thực tế Linh Tú Đại Đế không ngừng nháy mắt, trong mắt nàng mang theo nghi hoặc.
Nàng vưa nói thứ này thập phần hi hữu, tìm khắp hỗn độn hải dương cũng khó tìm ra, đối phương nói có rất nhiều, là thật hay sao?
- Ngươi xem có phải thứ này hay không?
Nhiếp Vân cười cười, hắn lật cổ tay sau đó trước mặt mọi người là một đống tinh thạch lạnh như băng.
Những tinh thạch này băng hàn rét thấu xương, mặc dù là đám người Đoạn Diệc cũng có cảm giác thân thể run rẩy.
- Thứ này... Quả nhiên là địa ngục hàn tinh! Tại sao ngươi có nhiều như thế.
Linh Tú Đại Đế liếc mắt nhìn, lập tức nhận ra.
Cho dù nàng chưa gặp qua bảo vật này nhưng thuộc tính đặc thù chỉ cần nhìn là nhận ra ngay.
- Ha ha, đây là bí mật!
Nhiếp Vân cũng không giải thích.
Những địa ngục hàn tinh này bị hắn phát hiện tại thiên địa lục đạo, còn dùng thứ này chế tạo một thanh trường kiếm uy lực vô cùng, vốn tưởng rằng đến Tà Nguyệt Chí Tôn Vực sẽ không dùng được thứ này, không nghĩ tới lại là khắc tinh của thiên vực hàn băng.
- Địa ngục hàn tinh lạnh như vậy, làm sao bỏ vào miệng chứ.
Nhìn tinh thạch âm hàn thấu xương như thế, đám người Đoạn Diệc mở to mắt nhìn chằm chằm vào nó.
Thứ này linh hồn tới gần cũng khó khăn, đặt vào trong miệng... Nói đùa sao?
- Nếu như một mình đặt địa ngục hàn tinh vào trong miệng chẳng khác gì chịu chết, nhưng ở trước mặt thiên vực hàn băng thì không có gì.
Linh Tú Đại Đế nói xong điểm một chỉ, ngay sau đó kiếm quang bay tới gọt mộ khối hàn băng sau đó thu vào lòng bàn tay, lúc này đặt nó vào trong miệng.
Xì xì xì xì...
Ngay sau đó trên người nàng sinh ra khói trắng, chỉ trong nháy mắt nhiệt khí của thiên vực hàn băng bay hơi sạch sẽ, sắc mặt Linh Tú Đại Đế đỏ lên một lúc liền khôi phục như cũ liền thở ra một hơi, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, dường như không còn bị thiên vực hàn băng làm mệt mỏi như cũ.
- Quả nhiên dùng tốt!
Tất cả mọi người là cường giả, bọn họ rất hiểu công việc, thấy nàng như thế liền biết rõ không bị thiên vực hàn băng ảnh hưởng, lúc này liên tục ra tay cắt một khối hàn tinh và đặt vào trong miệng.
Cũng như Linh Tú Đại Đế, mọi người ban đầu cảm thấy rét lạnh, thậm chí đã có chút không chịu nổi, một lát sau thích ứng liền không còn rét lạnh nữa, hơn nữa còn có cảm giác ấm áp, cũng ngăn cản cái nóng của thiên vực hàn băng ra ngoài.
- Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đồ vật trong thiên địa đúng là khó nói rõ ràng.
Nhiếp Vân cảm khái!
Nếu như không biết địa ngục hàn tinh là khắc tinh của thiên vực hàn băng, đánh chết hắn cũng không tin tưởng, hai thứ này đều là đồ rét lạnh nhưng có thể đối lập lẫn nhau, hơn nữa còn có hiệu quả tốt như thế.
Trong thiên địa một vật khắc một vật, không biết rõ thì khó nói rõ ràng.
Có địa ngục hàn tinh làm phụ trợ, mọi người không sợ hãi, tiếp tục phi hành, chỉ qua mấy chục giây, hàn băng hải dương xuất hiện trước mặt.
Những hàn băng này cùng loại với hỏa diễm, toàn thân đỏ tươi, làn da sắp hơ khô, trong người rét lạnh muốn chết, hai đồ vật nóng lạnh đan xen, không phải tận mắt nhìn thấy tuyệt đối khó tin tưởng.