Thấy vẻ mặt của mọi người, Nhiếp Vân có chút sửng sốt. Thế nhưng ngay sau đó đã hiểu ra, miệng cười khổ một tiếng.
Những kẻ bị giết đều là người muốn giết hắn nha.
Mặc dù đây là sự thật, thế nhưng hắn cũng biết, rất nhiều người chỉ chú trọng kết quả. Những nguyên nhân khác bọn họ cũng không để ý tới, cũng sẽ không nghe giải thích, cho nên hắn nói tiếp:
- Ta tới nơi này là muốn Khải linh thảo!
Nếu đã rõ thân phận, nếu như nói tới chữa trị dược liệu cho đối phương. Như vậy bất kỳ ai cũng sẽ không tin. Vì vậy suy nghĩ một chút, Nhiếp Vân đã quyết định nói ra mục đích thật sự của mình.
Sớm muộn gì cũng phải trải qua bước này, nói muộn còn không bằng nói sớm.
- Khải linh thảo? Ngươi mơ! Ai ta cũng không cho, hoặc là ngươi giết ta là có thể lấy được! Bất quá, ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi giết ta cướp đi Khải linh thảo, như vậy nó sẽ không còn tác dụng nữa, mà sẽ còn trở thành độc dược.
Bích Dao cung chủ lắc đầu, hừ lạnh.
Khải linh thảo đối với nàng có ý nghĩa trọng đại, trừ phi là chết, nếu không, không ai có thể lấy đi được nó từ trong tay nàng!
- Ta sẽ không giết ngươi!
Nhiếp Vân nói:
- Ta cũng sẽ không muốn Khải linh thảo có độc!
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Bích Dao cung chủ nói.
- Rất đơn giản, ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện đem Khải linh thảo cho ta. Như vậy ta có thể thỏa mãn tất cả nguyện vọng của ngươi... Chỉ cần ngươi có thể nghĩ tới là được.
Nhiếp Vân đứng dậy, trên mặt mang theo vẻ tự tin tràn ngập:
- Dù là ngươi muốn trở thành cường giả Chúa Tể thì ta cũng có thể thỏa mãn cho ngươi.
- Thỏa mãn tất cả nguyện vọng của ta?
Bích Dao cung chủ có chút sửng sốt.
Đổi lại là người khác nói ra những lời này, nhất định nàng sẽ khịt mũi coi thường. Nhưng mà người trước mắt này là Nhiếp Vân Chúa Tể sáng tạo kỳ tích. Như vậy trọng lượng sẽ không giống nhau nữa.
Thiếu niên này dường như trời sinh đã hiểu trời sáng tạo kỳ tích, chuyện xảy ra trên người hắn. Mỗi một chuyện đều là chuyện mà trước kia Tam giới chưa bao giờ xuất hiện qua!
Nếu như nói nguyện vọng gì cũng có thể thỏa mãn, như vậy trong Tam giới chỉ sợ cũng chỉ có người này mới có thể làm được.
- Nếu như ngươi có thế khiến cho hắn trở lại bên cạnh ta. Như vậy ta có thể đem Khải linh thảo tặng cho ngươi!
Do dự một chút, Bích Dao cung chủ nói.
- Hắn còn sống sao?
Nhiếp Vân biết người đối phương nói nhất định là vị tình lang gắn bó sinh tử kia, cho nên hắn mới hỏi một câu.
Vốn Nhiếp Vân cho là đối phương đã chết, nếu như còn sống, chẳng lẽ nhiều năm như vậy mà song phương không có gặp mặt sao
- Hắn còn sống! Bất quá hắn cho rằng Tiết Liêu là ta giết. Vì vậy một mực không chịu tha thứ cho ta. Cho nên, thời gian dài như vậy chưa từng gặp mặt.
Dù sao đối phương cũng đã biết phần lớn chuyện, cho nên Bích Dao cung chủ cũng không che giấu nữa.
- Tiết Liêu?
- Chính là vị bằng hữu năm đó cứu chúng ta! Hắn rời đi là định tác thành cho Tiết Liêu, kết quả ta không có đồng ý. Tiết Liêu cũng cảm thấy hổ thẹn với bằng hữu, vì tỏ rõ tâm tính cho nên mới tự sát ở trước mặt ta! Sau đó hắn biết chuyện này, cảm thấy là ta bức tử Tiết Liêu cho nên một mực không chịu tha thứ cho ta. Cũng không chịu nghe ta giải thích...
Bích Dao cung chủ nói.
- Thì ra là như vậy!
Tới lúc này Nhiếp Vân mới hiểu được.
Kỳ thực cũng không thể nói là nam nhân này bạc tình bạc nghĩa, ngược lại phải nói người này là người trọng tình trọng nghĩa!
Ban đầu Tiết Liêu vì cứu bọn họ mà cửu tử nhất sinh, thậm chí còn buông tha cho thực lực mình. Loại bằng hữu này, tự sát mà chết, vô luận là ai cũng sẽ sinh ra áy náy. Nếu như bọn họ ở cùng nhau tất sẽ nghĩ tới người này, khi đó lương tâm cũng sẽ tràn ngập tự trách.
Nói trắng ra cũng không phải là hắn không chịu tha thứ cho Bích Dao cung chủ. Mà là... Hắn không chịu tha thứ cho mình!
Nếu như không phải hắn làm chủ nhường nữ nhân mình cho huynh đệ, như vậy huynh đệ cũng sẽ không tự sát. Cũng sẽ không xuất hiện những chuyện sau này!
- Nói cho ta biết tên của hắn, ta có thể khuyên giúp ngươi. Còn làm cho hắn tới bồi tiếp ngươi.
Biết điểm này cho nên Nhiếp Vân mới nói.
Kỳ thực cũng không phải là chuyện gì, chỉ cần cởi bỏ tư tưởng, khi đó tất cả sẽ thuận lý thành chương mà thôi.
- Ngươi có thể khuyên hắn trở lại hay sao?
Bích Dao cung chủ có chút không dám tin tưởng.
- Yên tâm đi. Thứ ta am hiểu nhất là sáng tạo kỳ tích, nhất định có thể khiến cho hắn cam tâm tình nguyện trở lại. Khi đó các ngươi cũng có thể buông lỏng, sinh hoạt một cuộc sống mỹ mãn.
Nhiếp Vân cười nói.
- Chuyện này... Ta tin tưởng ngươi!
Thấy nụ cười của đối phương tràn ngập tự tin, Bích Dao cung chủ không tự chủ được mà khẽ gật đầu một cái.
Nếu đổi lại là những Chúa Tể khác, dù là cường giả Phong vương nói ra những lời này, như vậy nàng cũng sẽ không tin. Thế nhưng chẳng biết tại sao nàng lại tin người thiếu niên trước mắt này.
Có thể là bởi vì hắn đã sáng tạo quá nhiều kỳ tích, có lẽ... Thật sự có thể lần nữa sáng tạo ra được kỳ tích!
- Hắn gọi là Cổ Ung!
Bích Dao cung chủ nói.
- Cổ Ung? Ngươi nói là... Cổ Ung tông chủ của Quy Khư Hải trong Tà Nguyệt Chí Tôn vực hay sao?
Lần này tới phiên Nhiếp Vân kinh ngạc.
Cổ Ung, hắn chỉ biết có một người, đó chính là tông chủ ở trong Tà Nguyệt Chí Tôn vực, không phải tình lang của Bích Dao cung chủ này lại chính là hắn đó chứ!
- Không sai, chính là hắn!
Bích Dao cung chủ gật đầu nói.
- Chuyện này...
Nhiếp Vân cười khổ.
Hắn và Cổ Ung tông chủ cũng coi là là vô cùng quen thuộc. Thế nhưng còn chưa từng nghe nói qua đối phương có tình lữ, hơn nữa lại còn ở Hỗn Độn Chí Tôn vực...
Xem ra vị tông chủ đại nhân này cũng có rất nhiều bí mật nha.
- Cổ Ung tông chủ và ta đã sớm quen biết. Nếu đã như vậy, ta sẽ đi ngay bây giờ!
Nếu đối phương đã có bí mật, như vậy Nhiếp Vân cũng sẽ không hỏi nhiều mà mở miệng đồng ý.
- Nhiếp Vân đại nhân... Nếu như không cứu chữa... Dược liệu trong dược viên, trong vòng ba ngày sẽ tử vong toàn bộ…
Thấy hắn muốn đi, Vân Phi do dự một chút rồi nói.
- Được rồi, yên tâm đi, trong vòng ba ngày nhất định ta sẽ trở lại!
Nhiếp Vân gật đầu nói.
Trong vòng ba ngày nhất định dược liệu sẽ chết, cho nên, nhất định hắn phải giải quyết chuyện này trong vòng ba ngày. Sau đó lại thuận tiện chạy về.