Mặc dù nàng mới chỉ gặp mặt một lần vị Nhiếp Vân Chúa Tể này. Thế nhưng tin đồn của vị thiếu niên này đã sớm truyền vào trong tai nàng, sáng lập vô số kỳ tích không thể nào hoàn thành. Nếu nhân vật như vậy đã đồng ý đi làm chuyện này. Như vậy nhất định sẽ có thể làm được một cách hoàn mỹ, tuyệt đối không chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi.
- Đúng vậy...
Nghe thấy lời nói an ủi của đệ tử, lại nhớ tới các loại truyền thuyết về vị thiếu niên này, Bích Dao cung chủ cũng không nhịn được tin tưởng mấy phần, nàng gật đầu một cái, nói:
- Vậy ta đi chuẩn bị một chút, không thể để cho hắn nhìn thấy bộ dáng chật vật của ta bây giờ.
Nàng đang định đi sửa sang một chút thì trong phòng đã vang lên một tiếng cười.
- Bích Dao cung chủ, tại hạ may mắn không làm nhục mệnh, đã đem người về cho ngươi!
Thanh âm vừa dứt thì cảnh vật trước mắt đung đưa, đột nhiên có ba bóng người xuất hiện ở trong đại sảnh.
- Nhiếp Vân Chúa Tể... Cổ Ung...
Nghe thấy thanh âm này, thân thể mềm mại của Bích Dao cung chủ rung run rẩy một cái, vội vàng xoay người nhìn qua. Nàng lập tức nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, mặc dù vô số năm tháng đã để lại dấu vết rất sâu ở trên người hắn. Thế nhưng ánh mắt kia, cho dù chưa tới ức vạn năm thế nhưng cũng không có chút biến hóa nào.
Chính là hắn!
- Ngươi nhìn xem, ta cũng biết là tình huống như vậy nha. Hắn vừa nhìn thấy ngươi là những người khác đều bị coi như không thấy.
Đang kích động, không biết nên nói gì cho phải thì ngay sau đó Bích Dao cung chủ lại nghe được một đạo thanh âm nhạo báng, lúc này nàng mới phát hiện ra ở bên người của Cổ Ung còn có một người đang đứng.
- Tiết Liêu, ngươi...
Thấy dáng vẻ của người này, Bích Dao cung chủ có chút sửng sốt.
Nàng tận mắt nhìn thấy người này tự bạo mà chết, hồn phi phách tán. Làm sao lại xuất hiện ở chỗ này được chứ? Nhìn vẫn giống như ức vạn năm trước như đúc, chẳng lẽ năm tháng không có lưu lại chút nào dấu vết ở trên người hắn hay sao?
- Là Nhiếp Vân Chúa Tể cứu ta sống lại!
Tiết Liêu cười nói.
- Cứu sống lại?
Bích Dao cung chủ cảm giác choáng váng, hồn phi phách tán mà cũng có thể sống lại? Đây là thủ đoạn gì vậy? Bất quá lúc này nàng cũng không có tinh thần nghĩ tới những chuyện này, bởi vì Cổ Ung đã đi tới trước mặt nàng.
- Những năm này... Là ta có lỗi với nàng!
- Cổ Ung...
Nghe thấy hắn nói như vậy, tất cả ủy khuất, kiên trì nhiều năm như vậy rốt cuộc đã có hồi báo trong nháy mắt, hốc mắt của Bích Dao cung chủ đỏ lên, rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa.
- Chúng ta đi ra ngoài trước đi!
Đôi lứa nhiều năm không gặp, Nhiếp Vân biết giữa bọn họ tất sẽ có rất nhiều lời phải nói. Vì vậy lúc này hắn cũng không quấy rầy, lại gọi đám người Vân Phi, Tiết Liêu, Tinh Liên lui ra bên ngoài.
Lúc đi hắn nói là ba ngày, trên thực tế đến bây giờ cũng chỉ có chừng một ngày mà thôi. Cũng không có trễ nải thời gian quá nhiều. Dược liệu trong dược viên cũng sẽ không tử vong ngay lập tức, cho nên cũng không cần phải cắt đứt loại cảnh tượng ấm áp này làm gì.
- Mọi người tới đây nghỉ ngơi đi!
Biết người trước mắt này chính là Nhiếp Vân Chúa Tể danh chấn thiên hạ. Rốt cuộc Tinh Liên đã biết vì sao đối phương lại làm như không thấy đối với sắc đẹp của nàng. Lúc này trong lòng nàng cũng đã bình tĩnh lại.
Nếu như đối phương thực sự là một kẻ háo sắc. Như vậy bằng vào uy vọng ở trong Tam giới của đối phương, hậu cung của hắn tuyệt đối sẽ đếm không xuể! Mà bây giờ tin tức trong Tam giới lại truyền ra, lúc nào hắn cũng chỉ có một mình, như vậy cũng đủ để giải thích rõ tình tính của hắn thế nào.
Bốn người đi ra khỏi đại điện, lại đi tới một chỗ yên tĩnh. Đợi chừng ba giờ, lúc này mới nhìn thấy Cổ Ung tông chủ và Bích Dao cung chủ cùng nhau đi ra, trên mặt hai người đều mang theo nụ cười vui vẻ, tràn ngập hạnh phúc.
Nhiều năm tách ra như vậy, cảm tình của hai người cũng không vì thế mà trở nên nhạt đi, ngược lại còn trở nên càng thêm nồng đậm.
- Ngại quá, nhiều năm không gặp, cho nên vừa mới trò chuyện đã quên đi thời gian...
Thấy Nhiếp Vân Chúa Tể lại phải chờ hai người mình, trong lòng Cổ Ung tràn ngập áy náy.
Buông bỏ tư tưởng, đột nhiên gặp lại Bích Dao cung chủ, chuện mà hai người muốn nói quả thực quá nhiều, cho nên vừa mới trò chuyện đã quên đi thời gian.
- Không sao!
Nhiếp Vân cười một tiếng.
- Nhiếp Vân Chúa Tể, bây giờ ta sẽ dẫn ngươi đi lấy gốc Khải linh thảo kia!
Sắc mặt của Bích Dao cung chủ đỏ thắm, hoàn toàn khác với dáng vẻ hung ác trước kia. Tràn ngập mùi vị của nữ nhân.
Tình yêu quả nhiên có thể làm cho người ta trở nên dễ chịu, mặc dù tuổi của nàng đã không nhỏ, thế nhưng lần nữa gặp được tình lang, ánh mắt vẫn mang theo nhu tình, tất cả tâm thần đều rơi vào trên người tình lang.
- Vậy làm phiền cung chủ rồi.
Nghe thấy đối phương muốn lấy cho mình Khải linh thảo, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trên khuôn mặt vốn không hề bận tâm cũng hiện lên vẻ hưng phấn.
- Nhiếp Vân Chúa Tể. Có chuyện ta muốn hỏi ngươi một chút. Ngươi có trả lời hay không cũng không sao. Chẳng qua ta chỉ cảm thấy tò mò, cho nên.. Cũng có thể coi đây là một lời nhắc nhở đi.
Thấy hắn hưng phấn như vậy, Bích Dao cung chủ mở miệng nói:
- Mặc dù Khải linh thảo vô cùng trân quý, danh tiếng cũng rất lớn. Thế nhưng nhân loại lại không thể dùng, nếu không, tinh khí thần toàn thân sẽ bị hút khô, cho dù ngươi là cường giả Chúa Tể... Chỉ sợ cũng sẽ không thể đỡ nổi!
- Ta biết, ta không dùng cho mình!
Nghe thấy lời này của nàng, Nhiếp Vân biết đối phương đang quan tâm cho mình, cho nên mới gật đầu.
- Không phải để cho mình dùng?
Bích Dao cung chủ sửng sốt một chút, lại nói:
- Vậy ngươi...
Mặc dù lời còn chưa dứt, thế nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, không phải là để cho mình dùng, vì sao ngươi lại phải tốn nhiều tâm huyết như vậy chứ? Thậm chí còn không tiếc sử dụng Hỗn Độn vương thạch để cứu Tiết Liêu sống lại?
Nàng không biết Nhiếp Vân có Nạp Vật thế giới, có thể tùy ý sao chép Hỗn Độn vương thạch. Nàng chỉ biết là Hỗn Độn vương thạch cho dù đối với cường giả Phong vương mà nói, cũng coi như là một bảo bối rất là quan trọng.
- Thê tử ta đã hóa thân trở thành thiên đạo, ta định dùng Khải linh thảo để cứu nàng sống lại!
Nhiếp Vân nói.
Tìm được Khải linh thảo, Đạm Đài Lăng Nguyệt có khả năng cũng sắp sống lại. Vì vậy trong lòng hắn tràn ngập sự hưng phấn, cũng không cảm thấy có gì mà phải giấu diếm chuyện này.