Vô Tận Đan Điền

Chương 2703: Không đề (2)



Nhìn thấy dáng vẻ hắn như vậy, Linh Tú đại đế áp chế khổ sở trong lòng, lại lắc lắc đầu, hỏi.

- Chuyện này... Đúng vậy.

Nhiếp Đồng gật đầu nói.

Hiện tại cũng có lúc hắn thường thường hoảng hốt, hắn vừa là tiểu tử không biết cái gì trong Lạc Thủy thành kia, cũng vừa là Tu La Vương quát tháo Hỗn Độn hải dương. Vốn hắn vẫn cho là là bởi vì ký ức dung hợp cho nên mới như vậy. Chẳng lẽ tình huống thực sự không đúng như thế hay sao?

Linh Tú đại đế trước mắt này biết được nguyên nhân thực sự hay sao?

- Như vậy là được rồi. Nếu như ngươi chỉ là dung hợp ký ức, nhiều nhất cũng chỉ hồi ức lại trí nhớ mà thôi. Chứ không thể có loại cảm giác tự mình trải qua này được!

Linh Tú đại đế nói đến đây lại hít sâu một hơi:

- Hơn nữa... Khi ngươi luyện hóa phù lục Phong vương, có đùng là không có chút trở ngại gì đúng không?

- Chuyện này...

Nhiếp Đồng có chsut mơ hồ.

Nếu như đối phương không nhắc nhở thì hắn vẫn cho rằng tất cả mọi chuyện, sức mạnh thậm chí là ký ức đều là của Tu La Vương. Vì vậy cho nên khi luyện hóa phù lục Phong vương cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là hiện tại tỉ mỉ nghĩ lại dường như cũng không phải là như vậy.

Nếu như phù lục Phong vương dễ luyện hóa như vậy thì ca ca cũng không đến nỗi ở trong tứ phương thế giới lâu như vậy mà cũng không có bất luận biện pháp gì.

Tứ đại Phong vương trong Hỗn Độn hải dương là ai thì sẽ không thể nào thay đổi được. Nếu như đổi lại là những người khác, bất luận là ai cũng không thể luyện hóa, đây là định lý, thế nhưng... Phù lục của Tu La Vương hắn lại có thể luyện hóa, chẳng lẽ... Hắn và Tu La vương ức vạn năm trước thực sự là một người?

Nếu thực sự là như vậy, như vậy người chấp hành diệt thế ở Thiên Địa lục đạo lúc trước, cùng với người linh hồn cộng sinh với hắn, lại bị hắn giết là ai chứ?

- Năm đó hắn đã từng nói với ta, tu luyện giả muốn thực lực càng ngày càng mạnh mẽ hơn thì nhất định phải chém tam thi, bình thường đó chính là kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, trên thực tế, còn có một thiện ác thân nữa.

Linh Tú đại đế nói.

- Thiện ác thân?

Đây là lần đầu tiên Nhiếp Đồng nghe thấy ba chữ này.

- Thiên có âm dương, người có phân thiện ác, mỗi một người đều có thiện niệm và ác niệm. Chỉ bất quá có những người phần ác nhiều hơn phần thiện, phần thiện nhiều hơn phần ác mà thôi! Người trước đó linh hồn cộng sinh với ngươi cũng không phải là không có quan hệ với Tu La Vương, mà là... Ác niệm của ngươi!

Linh Tú đại đế nói.

- Ác niệm? Nói như vậy... Ta hiện tại kỳ thực chính là thiện niệm của Tu La Vương hay sao?

Nhiếp Đồng hiểu ra, cái miệng tròn vo, tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Tin tức này cũng quá kinh người.

Hắn vẫn cho rằng, hắn chỉ chiếm được truyền thừa và ký ức của Tu La Vương, đồng thời cũng thu được danh hiệu Phong vương của hắn mà thôi. Hóa ra tất cả mọi chuyện cũng không phải là như vậy!

Bản thân hắn không ngờ lại là thiện niệm của Tu La Vương.

- Nếu ta đoán không sai, có lẽ hắn đã tách hai đạo ý niệm thiện ác ra, thiện niệm sẽ đầu thai Luân Hồi, ác niệm thì ở lại chấp hành kế hoạch diệt thế! Mà ngươi bây giờ chính là thiện niệm của hắn chuyển sinh, đương nhiên cũng chính là bản thân hắn!

Linh Tú đại đế nói tới đây, lại dừng lại một chút:

- Năm đó hắn cũng đã từng nói với ta rồi. Chỉ bất quá đoạn này ký ức đã bị hắn xóa đi, cho nên có khả năng ngươi cũng không biết!

- Ồ!

Nhiếp Đồng gật đầu.

Tu vi đạt đến loại cảnh giới này như bọn họ, có thể xóa đi ký ức không muốn bất cứ lúc nào. Tuy rằng hắn tiếp nhận truyền thừa tất cả ký ức của Tu La Vương, thế nhưng bên trong qả thực không có đoạn này, cho nên cũng không biết được chuyện này.

- Nếu như ngươi vẫn là hắn trước đó, vậy tình cảm của chúng ta...

Giải thích xong, Linh Tú đại đế lần nữa nhìn về phía Nhiếp Đồng, ánh mắt mang theo vẻ ôn nhu nhàn nhạt.

- Ta...

Nhiếp Đồng dùng sức vò đầu.

Tuy rằng trong ký ức của Tu La Vương có một đoạn cảm tình với vị Linh Tú đại đế này, thế nhưng... Hắn căn bản chưa từng trải qua chuyện này, cho nê làm sao biết những thứ này cơ chứ? Cũng không biết bản thân nên làm gì bây giờ.

Ta biết ngươi cần thời gian để tiêu hóa, ta cũng không ép ngươi, nhưng... Sau này ta có thể đi theo sau ngươi được không? Ngươi mất tích nhiều năm như vậy, ta cũng đã đợi nhiều năm như vậy, ta thực sự không muốn đợi thêm. Nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, Linh Tú đại đế biết nếu như ép quá sẽ phản tác dụng. Nàng nhìn nhìn về phía hắn, trong mắt mang theo vẻ chờ mong và nhu tình.

Nàng chỉ là Chúa Tể phổ thông, mà người trước mắt này lại là cường giả Phong vương. Nếu như hắn thực sự rời đi, nàng muốn tìm hắn sẽ rất khó khăn. Cho nên nàng mới đưa ra thỉnh cầu này.

- Được rồi...

Vốn định cự tuyệt, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nóng rực của đối phương, Nhiếp Đồng biết nếu như hắn làm như vậy, nhất định đối phương sẽ ruột gan đứt từng khúc, khó có thể tự kiềm chế. Cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

Nghe thấy hắn đồng ý, rốt cục Linh Tú đại đế cũng nở nụ cười, vị đệ nhất mỹ nhân Tam giới này nhẹ nhàng nở nụ cười, giống như trăm hoa đua nở. Cho dù dùng tâm tính của Nhiếp Đồng cũng không nhịn được ngây người.

Quá đẹp, quả thực chính là tạo hóa đã đem toàn bộ những thứ hoàn mỹ nhất đặt lên trên người nàng.

- Đi xem đám người Nhiếp Vân Chúa Tể đang làm gì a!

Đã dứt bỏ khúc mắc, Linh Tú đại đế cũng không nói thêm gì nữa, nàng cười rồi nói với Nhiếp Đồng.

- Ừm!

Hai người đi về phía căn phòng nơi đám người Nhiếp Vân đang ở, sau khi đến lại phát hiện ra quả nhiên đám người Phù Ám Triều đang uống rượu, cục diện vô cùng vui vẻ.

- Ca ca ta đâu?

Tìm một vòng cũng không tìm được Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng có chút kỳ quái hỏi.

Vừa nãy hắn và Linh Tú đại đế nói chuyện cho nên cũng không chú ý tới bên này. Làm sao ca ca lại đột nhiên không thấy chứ?

- Hồi bẩm bệ hạ, Nhiếp Vân Chúa Tể nói có cảm ngộ, cho nên đã đi tu luyện

Vạn Pháp Chúa Tể vội vã đứng lên nói.

- Tu luyện?

Nhiếp Đồng sửng sốt một chút, cũng không hỏi thêm nữa.

Từ tính cách của ca ca... Hắn vẫn có thể từ hành động này nhìn ra một số thứ.

Thật vất vả mới cứu được Lăng Nguyệt tẩu tử sống lại. Thế nhưng đối phương nhưng không tiếp nhận hắn, mà muốn tiếp tục đoạn tình cảm này thì nhất định phải đi tìm đối phương... Mà muốn làm như vậy cũng chỉ có một biện pháp, thực lực của hai người xấp xỉ nhau, thậm chí là... Vượt qua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.