Trong lòng đang kỳ quái, thế nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài. Hắn nhíu mày một cái, nói:
- Hoàng tử... Có chuyện gì xảy ra?
- Ách...
Người áo đen Phí Đồng này nhìn thấy đối phương dường như cũng không biết chuyện hoàng tử, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ. Một lát sau, trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ, hai mắt sáng lên, vội vàng mở miệng hỏi:
- Điện hạ... Có phải điện hạ vừa mới sinh ra đã có loại năng lực thôn phệ và thiên phú như vậy hay không?
- Đúng vậy?
Nhiếp Vân cũng không biết đối phương hỏi như vậy là có mục đích gì, hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Bất quá loại vẻ mặt này curah ắn rơi vào trong mắt đối phương, khiến cho Phí Đồng cảm thấy nhất định bản thân đã đoán đúng, chỉ bất quá... Hắn cũng không có tiện nói tỉ mỉ mà thôi.
Nghĩ tới đây, Phí Đồng thở phào nhẹ nhõm một hơi:
- Nếu như ta đoán không sai, có lẽ điện hạ chính là hoàng tử lưu lạc bên ngoài của Phổ Thiên bệ hạ, có huyết mạch vô song hoàng tộc!
- Phổ Thiên bệ hạ?
Nhiếp Vân bất động thanh sắc hỏi.
Phổ Thiên bệ hạ này hắn biết, có lẽ chính là Phổ Thiên Đại Đế mà hắn nghe được trước đó. Hoàng tử lưu lạc bên ngoài... Chẳng lẽ là nói người trước mắt này đang cho rằng hắn là nhi tử của Phổ Thiên Đại Đế hay sao?
Có chuyện gì xảy ra?
Cho dù Nhiếp Vân thông minh tuyệt đỉnh thì cũng có chút hồ đồ.
- Có lẽ hoàng tử đã sống trong rừng núi thời gian dài, cho nên không biết nguyên nhân. Thuộc hạ có thể nói một chút với người, giải đáp nghi hoặc của điện hạ!
Phí Đồng nói.
- Được rồi, ngươi tới nói tường tận xem nào. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra...
Thấy đối phương cũng không có hoài nghi mình, ngược lại còn giúp mình che dấu, cho dù Nhiếp Vân không hiểu nữa thì nhất định sẽ là kẻ ngu.
Nhất định người này đã nhận nhầm người, coi hắn là một vị hoàng tử của Phổ Thiên Đại Đế. Nếu đối phương đã nhận nhầm, như vậy hắn sẽ tương kế tựu kế, giả bộ một chút vậy.
- Phổ Thiên bệ hạ anh hùng cái thế, sáng chế ra Phổ Thiên hoàng triều, chuyện này chắc hẳn điện hạ cũng phải nghe qua a!
Phí Đồng nói.
- Đúng vậy.
Nhiếp Vân nửa thật nửa giả đáp một tiếng.
Hắn chỉ biết tới Phổ Thiên nhất mạch, về phần Phổ Thiên hoàng triều là cái gì, ở nơi nào căn bản hắn cũng không biết.
Bất quá nếu như Phổ Thiên hoàng triều quả thực thuộc một trong chín đại thế lực mà nói. Như vậy chỉ cần là người sinh trưởng ở Hoàn Vũ, không ai mà không biết. Cho nên hắn cũng giả bộ như đã hiểu, lại gật gật đầu một cái.
- Vậy là được rồi... Người chính là nhi tử của bệ hạ, chính là hoàng tử mà chúng ta trăm ngàn cay đắng tìm kiếm!
Phí Đồng nói.
- Chuyện này...
Nhiếp Vân có chút phát điên, rốt cuộc hắn có điểm nào giống như hoàng tử cơ chứ? Khiến cho người này kiên định cho rằng như vậy?
- Nếu như điện hạ đã hoài nghi, như vậy ta có biện pháp chứng minh!
Thấy bộ dáng của hắn, biết đối phương còn có chút không tin, Phí Đồng nở nụ cười nói.
- Chứng minh, chứng minh như thế nào?
Nhiếp Vân hỏi.
- Trước khi chúng ta lên đường, bệ hạ đã từng đem một đồng tiền để lại cho Chí Hào tướng quân. Chỉ cần gặp được hắn là có thể lập tức chứng minh được thân phận của người.
Phí Đồng nói.
- Đồng tiền?
- Vâng!
- Trước tiên không nói tới đồng tiền nữa. Ngươi dùng phương pháp gì mà cảm thấy ta là hoàng tử?
Do dự một chút, Nhiếp Vân vẫn không nhịn được phải hỏi một câu.
Nhất định người này cũng không thể nhìn thấy ai cũng nói đối phương là hoàng tử a. Nhất định là có phương pháp gì đó, sau đó mới đưa ra phán đoán, nếu không, đối phương cũng sẽ không khẳng định như vậy.
Mặc dù không biết quy tắc ở trong thế giới này, thế nhưng hắn cũng biết, hoàng tử vô luận là ở nơi nào cũng không thể nhận loạn. Nếu không, người xui xẻo nhất định là tên trước mắt này.
- Vâng... Mới vừa rồi điện hạ thi triển thiên phú!
Thấy hắn hỏi như vậy, Phí Đồng càng thêm xác nhận suy đoán của mình, trên mặt không có bất kỳ vẻ kỳ quái nào, mở miệng cười nói.
- Thiên phú?
Nhiếp Vân có chút cổ quái.
Chẳng lẽ đối phương đang nói tới năng lực thôn phệ trước đó hắn đã sử dụng?
Loại năng lực này do đan điền mà hắn vừa mới sinh ra phỏng chế, chẳng lẽ đối phương đã nhìn ra cái gì đó rồi?
- Vâng, nếu như điện hạ không tin, có thể lần nữa vận chuyển thiên phú!
Phí Đồng nói.
- Ta sẽ thử một chút!
Thấy đối phương xác định như vậy, Nhiếp Vân cũng có chút không nhịn được, trong lòng khẽ động một cái, thôn phệ chi khí lần nữa vậ chuyển, lực lượng thôn phệ mới vừa rồi lại lần nữa lan tràn ra toàn thân.
- Điện hạ thử nhìn một chút rồi sẽ biết...
Thấy hắn thi triển lực lượng, ánh mắt của Phí Đồng chợt lóe lên quang mang, tràn ngập vẻ hưng phấn. Ngay sau đó hắn cũng lắc người một cái, lực lượng trên người cũng tản mát ra.
Cũng như hắn sử dụng vậy, đều là lực thôn phệ, chỉ bất quá... Trong nháy mắt, Nhiếp Vân cũng đã cảm giác ra được chỗ khác biệt.
- Cũng là lực thôn phệ... Thế nhưng dường như ngươi so với ta còn thấp hơn nhiều, ta hoàn toàn có thể áp chế được lực lượng của ngươi...
Nhiếp Vân có chút sửng sốt.
Đối phương cũng giống như hắn vậy, đều tản mát ra lực thôn phệ. Thế nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại có thể cảm nhận được rõ ràng, hắn có thể tùy tiện áp chế được lực lượng của đối phương.
Giống như tạo hóa lực của Phù Thiên đại lục và tiên lực của Thiên Địa lục đạo vậy. Song phương có khác biệt về bản chất, tầng thứ khác biệt, căn bản không cùng một cấp bậc.
Trong lòng có chút kỳ quái, tinh thần khẽ động một cái, một đạo lực thôn phệ từ trên đầu ngón tay bắn ra ngoài. Bắn tới lực lượng tán dật bên ngoài cơ thể Phí Đồng, còn chưa đi tới trước mặt người này thì lực lượng của đối phương đã giống như thần tử nhìn thấy bệ hạ vậy, hoàn toàn thần phục.
- Chuyện này...
Nhiếp Vân giật mình.
Có thể đoán ra được, nếu như dùng loại năng lực này chiến đấu cùng với đối phương, chỉ bằng vào loại áp chế này. Nhất định đối phương sẽ không thể nào thắng được, ngay cả thi triển lực lượng cũng không thể!
- Bay giờ điện hạ đã hiểu chưa! Lực lượng trong cơ thể chúng ta đều là bệ hạ ban cho, cũng không thuần khiết. Chỉ có người có quan hệ chí thân với bệ hạ thì mới có thể có lực lượng và thiên phú tinh khiết nhất. Như vậy mới có thể ung dung áp chế được chúng ta... Có được loại lực lượng này, đương nhiên người là hoàng tử điện hạ của chúng ta!
Phí Đồng cười nói.
- Chuyện này...
Rốt cuộc Nhiếp Vân đã hiểu ra vì sao đối phương lại cho rằng như vậy.