Vô Tận Đan Điền

Chương 2808: Tại sao là hắn?



Bên ngoài có Ngũ Hành Di Quang trận, tế đàn trung tâm nhất lại không có, thiệt hay giả?

- Bọn họ nói chắc là thật!

Mặc dù nghe không hiểu ngôn ngữ của hai con Cầu Long Thú này, nhưng bọn nó có nói láo hay không, Nhiếp Vân vẫn có biện pháp giám định.

- Như vậy mà nói, trên tế đàn xác thực không có trận pháp...

Chí Hào tướng quân cũng nhìn ra đối phương không có nói láo, sắc mặt ngưng trọng nhìn Nhiếp Vân một cái, nói:

- Tiểu Cầu Long Thú này đã bị ta chế trụ, có thể tùy tiện chém giết. Ngươi chờ ở đây, ta đi tế đàn nhìn một chút!

- Ân!

Nhiếp Vân biết mục đích của đối phương, cổ tay lộn một cái, một cây trường thương xuất hiện, khoác lên cổ họng của tiểu Cầu Long Thú.

Cây trường thương này là ban đầu hắn chém giết Kim Huyết Vương lấy được, mặc dù cấp bậc kém xa của Chí Hào tướng quân, nhưng cũng là thần binh Phong vương, không tính quá yếu.

Cách làm của Chí Hào tướng quân rất đơn giản, nếu biết tế đàn không có trận pháp, bằng vào thực lực Hoàng cảnh của hắn, hoàn toàn có thể đi qua nhìn một chút.

Dù sao tiểu Cầu Long Thú ở trong tay bọn họ, nhìn bộ dáng quan tâm của hai con Cầu Long Thú trưởng thành, có lẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chí Hào tướng quân thu hồi trường thương, thấy Cầu Long Thú trưởng thành không có nhúc nhích, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể thoáng một cái, đi tới tế đàn.

Tế đàn an tĩnh nghiêm túc, bầu không khí có chút kiềm chế.

Lực lượng trong cơ thể Chí Hào tướng quân nhẹ nhàng rung một cái, liền ngăn cản loại khí tức này ở bên ngoài, nhấc chân đi tới bậc thang.

Lòng bàn chân nhẹ nhàng rơi vào trên bậc thang, bàn tay siết chặc trường thương, một khi xuất hiện tình huống đặc biệt sẽ động thủ, bất quá, chuyện quái dị gì cũng không phát sinh, giống như đi ở trên một bậc thang bình thường vậy.

- Xem ra thật không có trận pháp...

Thở phào nhẹ nhõm, Chí Hào tướng quân cho đám người Nhiếp Vân một cái ánh mắt yên tâm, từng bước một đi lên.

Bậc thang tổng cộng hơn mười cấp, xác định không có trận pháp, cũng không có quá nhiều nguy hiểm. Chí Hào tướng quân đi rất nhanh, mấy tức liền đến bên cạnh quan tài.

Quan tài không biết đá gì điêu khắc thành, cũ kỹ cổ xưa, cho người ta một loại cảm giác tang thương.

- Cẩn thận!

Thấy Chí Hào tướng quân tính toán vén nắp quan tài lên, nhìn một chút bên trong rốt cuộc có cái gì, Nhiếp Vân nhắc nhở một tiếng.

- Ân!

Chí Hào tướng quân gật đầu, cũng không tới gần, trường thương trong tay chấn động mạnh một cái, lực lượng tập trung ở trên nắp quan tài, két… tiếng va chạm ở trong sơn động an tĩnh lộ ra hết sức quỷ dị.

Hô!

Nắp quan tài mở ra, lộ ra một khe hở chừng một thước.

Nắm chặt trường thương, Chí Hào tướng quân thở ra một hơi, lực lượng toàn thân vận chuyển tới cực hạn, chậm rãi đến gần.

Mặc dù hắn là cường giả Hoàng cảnh, nhưng người này lúc còn sống thực lực không kém hắn chút nào, vạn nhất giữ lại thủ đoạn gì, một khi khinh thường, rất dễ dàng lật thuyền trong mương, bỏ mạng ở chỗ này.

- Ân?

Đi tới bên cạnh khe hở quan tài, cúi đầu nhìn xuống, nhìn một cái, chân mày của Chí Hào tướng quân nhíu một cái, mặc dù kinh ngạc, nhưng thật giống như không có quá đặc biệt.

- Phí Đồng, ngươi khống chế tiểu Cầu Long Thú! Nhiếp Vân, ngươi tới xem một chút!

Chân mày giãn ra, Chí Hào tướng quân dọc theo quan tài quay một vòng, tựa hồ không có phát hiện gì, mở miệng hô.

- Vâng!

Phí Đồng đối với lời của tướng quân, là nói gì nghe nấy, đi tới bên cạnh tiểu Cầu Long Thú, Nhiếp Vân buông trường thương ra, đi tới tế đàn.

- Rống!

Hắn mới vừa đi mấy bước, hai con Cầu Long Thú trưởng thành liền rống lên, lần này thanh âm hoàn toàn bất đồng vừa rồi, mang âm điệu bất đồng, mặc dù Nhiếp Vân nghe không hiểu, nhưng cũng biết, là đang biểu đạt một loại ý gì đó.

Chí Hào tướng quân tựa hồ nghe hiểu chúng nói, sửng sốt một chút nói:

- Hai con Cầu Long Thú này nói, chỉ cần thả tiểu Cầu Long Thú, bọn họ sẽ không công kích chúng ta, mặc chúng ta tự do hành động!

- Vậy thì buông ra đi!

Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.

Hắn nói như vậy cũng không phải là tin tưởng đối phương, mà là mới vừa rồi thời điểm khống chế tiểu Cầu Long Thú, trong cơ thể đối phương ẩn núp một đạo hỏa diễm, nếu đối phương đổi ý, cho dù cách nhau rất xa, vẫn có thể thời gian nháy mắt để cho tâm hỏa lan tràn, chết không có chỗ chôn!

Phí Đồng gật đầu một cái, lui về sau hai bước, cùng Bích Nhi đồng thời đi tới chỗ Nhiếp Vân.

Hai con Cầu Long Thú quả nhiên không có tấn công, đợi bọn hắn đi xa, lúc này mới đến gần tiểu Cầu Long Thú, trong mắt tràn đầy từ ái.

Thấy đối phương giữ lời hứa, không chủ động công kích, Nhiếp Vân cũng lười đi quản, cùng Phí Đồng, Bích Nhi đi lên bậc cấp, đi tới bên cạnh quan tài.

Bậc thang có chút âm hàn, bất quá loại lực lượng này đối với ba người bọn họ ảnh hưởng không lớn, nhất là Nhiếp Vân, Diễm Hỏa đan điền lên cấp, hỏa diễm đặc hữu của Hỏa Thần tông nhẹ nhàng xoay chuyển ở trong người, giá rét nữa cũng có thể trong nháy mắt khu trừ.

Từng bước một đi ở trên bậc thang, đám người Nhiếp Vân cũng không nóng nảy.

Chí Hào tướng quân đi lên không có bất cứ vấn đề gì, không có nghĩa là bọn họ cũng an toàn, bất quá, rất hiển nhiên bọn họ nghĩ hơi nhiều, chỉ chốc lát ba người liền đến trên tế đàn, cũng không phát hiện ngoài ý muốn gì, cũng không có bất cứ chuyện gì phát sinh.

Giống như bậc thang, tế đàn này chẳng qua là vật bình thường, không có chút nguy hiểm nào.

- Kỳ quái...

Mặc dù không có nguy hiểm, nhưng cảnh giác trong lòng Nhiếp Vân lại không có biến mất, từ đầu đến cuối cảm thấy vô cùng cổ quái, một loại bất an nhàn nhạt không ngừng xoay quanh ở trong lòng.

Vẻ bất an này rốt cuộc từ địa phương nào tới, hắn không biết, nhưng lại biết, loại cảm giác này chưa bao giờ sai lầm, nơi này nhất định sẽ có những chuyện khác phát sinh.

- Là hắn… Điều này sao có thể?

Đang suy đoán cảm giác bất an trong lòng đến từ nơi nào, đột nhiên Phí Đồng thét chói tai một tiếng.

Lúc này Phí Đồng đã nhích tới gần quan tài, thấy được tình huống bên trong.

- Ngươi nhận biết?

Thấy bộ dáng cùng lời nói của hắn, Nhiếp Vân có chút kỳ quái, chẳng lẽ người trong quan tài, Phí Đồng có thể nhận biết?

Trong lòng nghi ngờ, cũng đi tới, xuyên thấu qua khe hở nhìn một cái, Nhiếp Vân cũng biến sắc.

- Thế nào lại là hắn...

Nằm ở trong quan tài, không phải tuyệt thế cao thủ gì, cũng không phải cường giả Hoàng cảnh không nhận biết gì, mà là một người quen cũ!

Lão tộc trưởng Lạc Sơn Bộ, phụ thân của Phùng Thịnh, Phùng Chấn!

Người này sao sẽ nằm ở chỗ này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.