Vô Tận Đan Điền

Chương 2990: Khó có thể ngăn cản (1)



- Đại nhân có yêu cầu gì có thể nói thẳng, tiểu nữ có thể làm được, nhất định không chối từ!

Mặc dù khó chịu, nhưng không có biện pháp, thực lực của đối phương bày ở chỗ đó, vì cứu Nhiếp Vân, chỉ có thể cố nén.

- Có thể làm được? Vậy thì tốt... bỏ qua cho hắn có thể, ta muốn ngươi làm thị nữ của ta ba năm!

Nam Hoa lão tiên cười hắc hắc.

Thị nữ, không có bất kỳ địa vị, trên thực tế chính là đồ chơi của chủ nhân, Bích Lạc tiên tử thánh khiết xinh đẹp như vậy, hắn đã sớm thèm thuồng ba thước!

Về phần hắn nói bỏ qua cho Nhiếp Vân, căn bản là không có tính toán, trước lừa gạt đối phương thành thị nữ, làm xong lại nói, một khi gạo nấu thành cơm, cho dù nàng muốn phản bác cũng khẳng định phản bác không được.

- Ngươi...

Nghe được muốn nàng làm thị nữ, lại nhìn thấy ánh mắt của đối phương, Bích Lạc tiên tử còn không biết hắn nghĩ cái gì liền quá ngu rồi, đôi mi thanh tú nhíu lên, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

Nàng băng thanh ngọc khiết, từ khi ra đời đến bây giờ, nam nhân thấy nàng như sợ khinh nhờn, ngay cả nặng lời cũng không dám nói một câu, đối phương lại muốn nàng làm thị nữ, thật là chính vũ nhục!

- Cái điều kiện này thứ cho tiểu nữ không thể đáp ứng! Xin Nam Hoa đại nhân nói cái khác đi!

Nhịn xuống giận dử trong lòng, Bích Lạc tiên tử nói.

- Nói một cái khác? Không cần, ta chỉ cần cái này, nếu như ngươi không đáp ứng... Ta cũng chỉ có thể cưỡng ép hạ thủ... Dù sao rơi vào trong tay ta, cho dù muốn chết... Cũng không phải dễ dàng như vậy!

Thấy nàng không đáp ứng, Nam Hoa lão tiên không ngụy trang nữa.

Hắn dụng độc nổi danh thiên hạ, trên người độc dược lợi hại gì cũng có, chỉ cần bắt được nàng, dù nữ nhân trinh tiết nữa, ở dưới tác dụng của độc, cũng sẽ trong nháy mắt biến thành đãng phụ, cung cấp hắn chơi đùa!

Vốn chỉ cần đối phương đáp ứng, sẽ không cần cường bạo, nếu không đáp ứng, vậy liền trực tiếp động thủ!

Dù sao bây giờ ở trong quần sơn, không có người biết, bị gặp phải liền không khách khí!

Chuyện như vậy cũng không phải là chưa từng làm!

Ầm!

Hắn liền xuất thủ.

Năm ngón tay mở ra, không gian giống như lập tức vặn vẹo, lực lượng cường đại bao phủ tới.

- Đáng ghét!

Ý nghĩ của đối phương, cho dù Bích Lạc tiên tử không biết, nhưng thấy dáng vẻ sắc mị mị của hắn, cũng có thể đoán được! Lúc này quát một tiếng, trường kiếm rời tay.

Không dùng tới toàn lực mà nói, đừng nói cứu Nhiếp Vân, sợ rằng hôm nay nàng cũng phải gặp độc thủ, khó có thể may mắn thoát khỏi!

- Truyền thuyết Bích Lạc tiên tử băng thanh ngọc khiết, tiêm trần bất nhiễm, đối với bất kỳ nam nhân nào cũng không thèm để ý, bây giờ nhìn lại, cũng không phải như vậy a! Nam nhân này hẳn không phải đệ tử của ngươi đi, chẳng lẽ... là nhân tình của ngươi? Hắc hắc, xem ra là thật, nếu không làm sao sẽ để ý như vậy? Không tiếc tánh mạng của mình?

Trên mặt Nam Hoa lão tiên mang hàn ý lạnh như băng, trong miệng không ngừng cười nhạo, nhưng động tác trên tay không có ngừng, năm ngón tay phiên động giống như mộng ảo, tiếp xúc trường kiếm của Bích Lạc tiên tử, liên tục bắn ba cái.

Lại là Cửu Âm Tam Tuyệt Chỉ!

Vo ve ông!

Liên tục ba phát, trường kiếm vốn bóng loáng trắng tinh chấn động mạnh một cái, tốc độ dừng lại, phát ra thanh âm bị ăn mòn, biến thành vẻ ngăm đen, tựa như bị vải lên mực nước.

Nam Hoa lão tiên công kích, chẳng những tàn nhẫn, còn mang kịch độc, để cho người ta khó lòng phòng bị!

- Phốc!

Trường kiếm trúng độc, Bích Lạc tiên tử phun ra một ngụm máu tươi.

Thanh kiếm này là nàng tự tay luyện chế, trong đó dung hợp linh hồn của nàng, lúc này bị kịch độc xâm nhập, trực tiếp để cho nàng bị thương.

- Hắc hắc, ta nói rồi, chỉ cần ngươi làm thị nữ của ta, không những có cứu hắn, còn có thể bỏ qua cho ngươi... Không chỉ không nghe, còn muốn động thủ với ta. Bất quá, đối với ta mà nói không sao cả, mặc dù dưa hái xanh không ngọt... Nhưng loại tuyệt sắc giống như ngươi, càng phản kháng ta lại càng hưng phấn!

Thấy nàng bị thương, Nam Hoa lão tiên cười hắc hắc, trong mắt tràn đầy dâm tục, tựa hồ tiên tử trước mắt đã thành món ăn của hắn.

- Đáng ghét... phốc!

Nghe được đối phương vô sỉ, Bích Lạc tiên tử lần nữa phun ra máu tươi.

Người này dụng độc đáng sợ không nói, nói chuyện cũng cực kỳ khó nghe, rõ ràng cứu trợ bằng hữu, đến trong miệng hắn lại trở thành nhân tình, tràn đầy gian tình...

Nàng cả đời băng thanh ngọc khiết, chưa bao giờ cùng bất kỳ nam nhân nào sinh ra tin đồn. Nghe nói như vậy, thiếu chút nữa tâm thần thất thủ.

- Muốn chết thì cùng chết, tâm huyết thiêu đốt, Lăng Vân Chi Hỏa!

Cố nén tức giận, Bích Lạc tiên tử quát một tiếng, hai tay bóp pháp quyết, chỉ về phía trước!

Hừng hực!

Một đoàn hỏa diễm nóng bỏng lập tức lan tràn qua trường kiếm, độc khí ở dưới hỏa diễm thiêu đốt bốc hơi hết sạch.

Hỏa diễm là khắc tinh của độc, Bích Lạc tiên tử thân là trưởng lão của Hỏa Thần tông, vận dụng lực lượng huyết mạch, cường độ hỏa diễm cũng cực kỳ đáng sợ.

Bất quá sử dụng hỏa diễm này, sắc mặt của nàng so với mới vừa rồi càng thêm ảm đạm, thân thể mềm mại không ngừng đung đưa, tựa hồ tùy thời có thể từ không trung té xuống.

Rất hiển nhiên, Lăng Vân Chi Hỏa kia cho dù là nàng, thi triển ra cũng cực kỳ hết sức.

- Chiêu này không tệ, bất quá, ở trước mặt ta, còn chưa đủ nhìn!

Thấy hỏa diễm đốt sạch kịch độc trên thân kiếm, không ngừng lan tràn về phía trước. Sắc mặt của Nam Hoa lão tiên không thay đổi, cười lạnh một tiếng, hai tay chặp lại. Bàn tay trở nên đỏ tươi, giống như đánh ra Cửu Âm Tam Tuyệt Chỉ.

Người người đều biết Cửu Âm Tam Tuyệt Chỉ của Nam Hoa lão tiên vô cùng lợi hại, nhưng không biết Cửu Âm Tam Tuyệt Chưởng của hắn cũng dị thường đáng sợ.

Thi triển ba chưởng, chưởng thứ nhất hỏa diễm đầy trời tiêu hết, chưởng thứ hai trường kiếm bay lượn trên bầu trời rơi xuống đất, chưởng thứ ba khuôn mặt của Bích Lạc tiên tử đỏ lên, phun ra một búng máu tươi!

Phốc!

Nàng bay ra ngoài, sống lưng đụng vào tảng đá, kích thích bụi đất đầy trời.

Mặc dù Bích Lạc tiên tử cũng là Hoàng cảnh viên mãn, nhưng so với Nam Hoa lão tiên lại kém một đoạn rất lớn!

Cho dù thiêu đốt tâm hỏa, thi triển ra tuyệt chiêu mạnh nhất cũng kém đối phương không ít.

- Đi mau!

Bị đánh trúng té ngã trên đất, Bích Lạc tiên tử biết người trước mắt này còn đáng sợ hơn tưởng tượng, sắc mặt trở nên ảm đạm, cũng không ham chiến, từ trong bụi đất nhanh chóng bay ra, thẳng tắp lao tới Nhiếp Vân, nắm lấy tay của hắn, nhanh chóng vọt về phía trước.

Không phải là đối thủ, chỉ có thể nghĩ biện pháp trốn!&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.