Vô Tận Đan Điền

Chương 3011: Có người đột phá



- Trước mặt có không ít người, đi qua nhìn một chút!

Nhìn một hồi cũng không nhìn ra cái gì, Nhiếp Vân không thể làm gì khác hơn là buông tha cho quan sát, đi về phía trước.

Đã có không ít người tụ tập ở bên cạnh pho tượng, đi qua nhìn một chút, có khi có thể từ cử chỉ của bọn họ nhìn ra một ít dấu vết.

- Không đúng... Không phải như vậy, chắc là bắt chước động tác của pho tượng!

- Không có đơn giản như vậy, nếu như chẳng qua là bắt chước động tác, ta cũng bắt chước nhiều lần, một chút cảm giác cũng không có, nhất định là sai!

- Không phải động tác, là những pho tượng này đại biểu một loại huyền ảo, các ngươi nhìn kỹ, biểu tình cũng không giống nhau, có khi có thể từ nơi này nhìn ra chút gì!

- Ta cảm thấy là biểu tình động tác kết hợp với nhau... Cái pho tượng này, thần thái an tường, mà bên cạnh lại diện mục dử tợn, giống như thấy ác quỷ, giữa hai người khẳng định có liên hệ gì...

Còn chưa tới bên cạnh liền nghe được một trận nghị luận.

Mọi người không ngừng bàn tán, mỗi người đều có lý do của mình, đối với những pho tượng kia đều có cái nhìn khác nhau.

Mặc dù không biết những pho tượng này rốt cuộc có ý gì, nhưng tất cả mọi người xác nhận được một chuyện, chỉ có lĩnh ngộ ý tứ của pho tượng, mới có thể thông qua, đây cũng là khảo nghiệm mà vị đại năng lưu lại Hồng Hà Linh Huyết kia bố trí.

Nghe một hồi, phát hiện những người này suy đoán, không có bất kỳ lý do, Nhiếp Vân không đi quản nữa, ánh mắt rơi vào các pho tượng.

Những pho tượng này mỗi một cái đều lớn cỡ mấy trượng, tổng cộng chín trăm chín mươi chín bức, động tác biểu tình hoàn toàn bất đồng không nói, quần áo cũng không lặp lại, bày ra hình thái xinh đẹp, hoàn mỹ của một nữ nhân.

- Mặc dù dung mạo của nữ nhân này bình thường, nhưng bàn về thân hình mà nói, cũng là mỹ nữ không kém gì Đạm Đài Lăng Nguyệt!

Nhìn một hồi, Nhiếp Vân cũng không biết rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ cười khổ.

Tượng đá trước mắt điêu khắc, dáng người thướt tha ưu mỹ, mặc dù dung mạo bình thường, nhưng dáng người so với Đạm Đài Lăng Nguyệt lại không kém chút nào.

- Trước bất kể, tiếp tục tìm Đạm Đài Lăng Nguyệt đi!

Lại quét một vòng, vẫn không có phát hiện quy luật gì, Nhiếp Vân không thể làm gì khác hơn là buông tha ý tưởng tiếp tục quan sát.

Dù sao hắn cũng không phải là đi tìm Hồng Hà Linh Huyết, tượng đá rốt cuộc hàm chứa bí mật gì, cùng hắn không có chút quan hệ.

Trước mỗi tượng đá, có người hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc nói lẩm bẩm,… Nhiếp Vân một đường quan sát, tìm thân ảnh của đám người Đạm Đài Lăng Nguyệt, Hỗn Độn Vương.

- Không có?

Rất nhanh nhìn một vòng, Nhiếp Vân không tìm được nhân ảnh khả nghi, không khỏi cau mày lại.

Chẳng lẽ mình đoán sai, các nàng không có tới?

Không thể a!

- Đã có người phá giải huyền bí của tượng đá, tất cả mọi người tiến vào cửa ải kế tiếp!

Đang kỳ quái, đột nhiên bầu trời vang lên một thanh âm lạnh lùng, ngay sau đó tượng đá trước mắt biến mất, trước mắt xuất hiện một thảo nguyên bát ngát.

- Có người phá giải huyền bí của tượng đá? Nhanh như vậy?

Nhiếp Vân sợ hết hồn.

Những tượng đá này, hắn nhìn hồi lâu cái gì cũng nhìn không hiểu, cho dù lấy ngộ tính như hắn, cảm thấy muốn tìm hiểu thấu toàn bộ, cũng không biết tốn hao bao nhiêu thời gian, lúc này mới qua bao lâu? Một giờ cũng chưa tới, thì có người phá, thật là lợi hại!

Trong lòng rung động, ánh mắt lại nhìn phía trước.

Giống như vừa rồi, trên thảo nguyên vẫn đứng không ít tượng đá, số lượng giống như trước, cũng là chín trăm chín mươi chín bức.

Chỉ bất quá mới vừa rồi là dáng người thướt tha, mà lúc này là một người tuổi trẻ thân thể cường tráng.

Cử động của những pho tượng này hoàn toàn bất đồng nữ nhân, nữ nhân hiện ra vẻ đẹp tứ chi, mà hắn thì hiện lộ lực lượng cực hạn.

Như mới vừa rồi, Nhiếp Vân nhìn từ pho tượng thứ nhất tới.

Biểu tình không phong phú giống như nữ nhân, biểu tình của pho tượng nam tử này từ đầu đến cuối như một, đứng sửng ở trên mặt đất tựa như đại địa dầy cộm nặng nề, không người có thể di động.

- Đây là đại biểu cái gì?

Bắt chước động tác của tượng đá một hồi, Nhiếp Vân phát hiện không có đặc thù gì, cũng không có bất kỳ hiệu quả nào, không nhịn được gãi đầu.

Nói thật, thật không hiểu nổi những pho tượng này rốt cuộc đại biểu cái gì.

- Chẳng lẽ động tác của những người này không thể phân giải, mà muốn quan sát chỉnh thể?

Trong lòng động một cái, toát ra một ý nghĩ.

Linh quang lóe lên, Nhiếp Vân đến giữa không trung.

Mặc dù bây giờ vẫn không thể phi hành, nhưng chỉ bằng vào lực lượng thân thể nhảy vài trăm thước là không có bất cứ vấn đề gì.

Người ở trên không trung, tất cả tượng đá toàn bộ rơi vào mi mắt, bất quá giống như vừa rồi, vẫn không nhìn ra vấn đề.

Thấy động tác của hắn, những người khác cho rằng phát hiện cái gì, cũng rối rít bay lên, thời gian không lâu, từng cái rơi xuống, không ngừng lắc đầu.

- Hoặc là... động tác của cánh tay?

Ánh mắt rơi vào cánh tay của tượng đá, ở trong đầu liên tiếp, rất nhanh... Nhiếp Vân lần nữa thất vọng.

Những pho tượng này không có bất kỳ quy luật, dự theo thứ tự tới nhìn, thứ gì cũng không nhìn ra được.

Nhiếp Vân lại thử đan chéo quan sát, dùng những phương thức khác, sao chép các pho tượng vào thế giới nạp vật, tùy ý thay đổi vị trí, hao tốn hơn hai giờ, vẫn không có đầu mối nào.

Động tác của những người này, không phải là Đại Đạo, càng không phải pháp quyết tu luyện, thậm chí cùng tu luyện không có chút quan hệ, thật không biết rốt cuộc đại biểu ý nghĩa gì.

- Xem ra cái này là duyên phận, ta không có...

Xoa xoa mi tâm, Nhiếp Vân không thể làm gì khác hơn là buông tha, không nhịn được cười khổ.

Trước khi tới đám người Chu Giang một mực nhấn mạnh duyên phận, bây giờ nhìn lại, hắn sợ rằng không có loại duyên phận này.

- Huynh đệ, có thu hoạch gì không?

Đang cảm khái, bên tai có một thanh âm vang lên, quay đầu nhìn, chính là Chu Giang.

- Không có, còn ngươi?

Nhiếp Vân lắc đầu, nhìn về phía đối phương.

- Ta cũng không có... Những pho tượng này làm cái gì a, xem hoài cũng không hiểu, bất quá, ta nghe nói có người bởi vì nhìn những pho tượng kia mà tu vi tiến nhanh!

Chu Giang nói.

- Tu vi tiến nhanh?

Nhiếp Vân nháy mắt, có chút không quá tin tưởng.

Những pho tượng này đại biểu cái gì, khó có thể hiểu, hơn nữa phía trên một chút năng lượng ba động cũng không có, làm sao có thể để cho người tu vi tiến nhanh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.