Vừa rồi Minh Tân đại sư cũng đã nói trúng độc, ngươi nói tiếp một lần nữa có ý gì?
- Không biết công tử có thể nhìn ra đây là kịch độc gì hay không?
Minh Tân đại sư trực tiếp lên tiếng hỏi ra chỗ hiểm.
Hắn không nhìn ra đây là độc gì, nếu như đối phương có thể nói ra thì không phải là trang bức, mà là bản lĩnh thật sự.
Đương nhiên, hắn xem ra khả năng này rất nhỏ, gần như không có.
- Kỳ thật... Nói trực tiếp thì không tính là độc.
Không đi quản mọi người suy nghĩ cái gì, thiếu niên mở miệng nói.
- Không tính là độc?
Minh Tân đại sư cau mày.
Vừa nói là độc, còn nói không tính là độc, gia hỏa này muốn nói cái gì.
- Vị thiếu gia này, tại hạ hỏi ngươi, hi vọng ngươi có thể thành thật trả lời, việc này có liên quan tới việc có thể cứu mạng của ngươi hay không.
Thiếu niên không trả lời Minh Tân đại sư mà là nhìn vị thiếu gia.
- Tại hạ biết sẽ nói tất cả, không dám giấu diếm.
Thấy hắn hỏi nghiêm túc như vậy, thiếu gia gật đầu.
Thấy hắn không nói mà là hỏi thiếu gia, Minh Tân đại sư biết rõ thiếu niên khẳng định có mục đích, lúc này cũng không nhiều lời, ánh mắt sáng ngời nhìn qua.
- Tốt, xin hỏi thiếu gia nửa năm đến ba tháng qua, phải chăng từng chung cá nước với nữ tử có thân thể lạnh buốt hay không?
Thiếu niên nói.
- Lớn mật!
- Làm càn!
- Nói bậy bạ gì đó?
Đám người Liễu Hạo vốn tưởng rằng thiếu niên muốn hỏi cái gì, không nghĩ tới hỏi như vậy, tất cả tức giận thét lên.
Thiếu gia lên giường với ai đây là tư ẩn, làm sao có thể tùy tiện nói ra?
- Tất cả im miệng cho ta!
Mọi người không ngừng kêu gào, thiếu gia cau mày và quát lớn.
Nghe hắn quát lớn đám người im lặng.
Thiếu gia nói chuyện, bọn họ không dám không nghe.
Sau khi quát mọi người thiếu gia quay đầu nhìn sang Nhiếp Vân và nói:
- Nói ra thật xấu hổ, nửa năm trước ta ra ngoài du ngoạn, vừa vặn cứu một người con gái, hai người ở chung một thời gian ngắn cho nên sinh ra hảo cảm, đúng là có cá nước với nhau, ngươi nói đúng, thân thể nữ tử lạnh buốt, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn... Ha ha, tại hạ còn trẻ phong lưu, đúng là bị công tử chê cười.
Thiếu gia không cảm thấy xấu hổ, lúc này trực tiếp trả lời.
- Thiếu gia còn trẻ, có nữ tử ái mộ cũng là bình thường!
- Nếu... Nếu như tại hạ đoán không tệ, vấn đề của công tử hiện tại là do nữ tử ban tặng.
Thiếu niên nói.
- Do nàng ban tặng?
Thiếu gia sững sờ và không dám tin tưởng.
- Kính xin công tử chỉ rõ!
- Nếu như ta không có đoán sai, nữ tử kia có thể chất đặc thù gọi là âm phách chi thể, trời sinh âm cốt, tuổi thọ không sống quá hai mươi.
- Nhưng nếu tìm một nam tử giao hợp, âm phách chi thể sẽ truyền lại cho đối phương.
Thiếu niên không tiếp tục giấu diếm, mở miệng nói:
- Loại truyền thể chất âm phách này nói ra cũng không có gì đáng ngại, sẽ không ảnh hưởng tới tu luyện, cũng không tạo thành trở ngại sinh hoạt, nhưng điều kiện tiên quyết là... Không chịu tổn thương!
- Một khi bị thương, âm phách sẽ cởi bỏ phong ấn, sẽ xâm nhập thân thể và làm cho ký chủ trúng độc.
- Thần tiên khó y!
- Việc này...
Nghe được thiếu niên nói thế mọi người sững sốt.
Trên đời này có thể chất đặc thù như vậy? Quá quỷ dị a!
Không phải không tin đối phương, mà là quá mức không thể tưởng tượng nổi.
- Vị công tử này, ngươi nói vị thiếu gia này trúng độc là âm phách chi thể tạo thành, không biết có căn cứ gì?
Minh Tân đại sư mở miệng nói.
Hắn không hổ là thầy thuốc, biết rõ nói ba hoa chích choè vô dụng, có việc chứng minh thực tế mới là hữu dụng, nếu không tất cả đều là nói suông.
- Âm phách chi thể, tính âm, nếu như ta đoán không sai, tất cả kinh mạch dương thuộc tính trong cơ thể thiếu gia này đã đóng băng, không thể vận dụng, mà kinh mạch âm thuộc tính có thể vận chuyển thông suốt, không có chút nào vấn đề... Không biết có phải thế không?
Thiếu niên không có lo lắng, chỉ cười hỏi.
- Việc này...
Nghe nói như thế, thiếu gia sững sờ sau đó cảm thụ một lúc, không tự chủ được gật gật đầu:
- Công tử nói không sai, tất cả kinh mạch dương thuộc tính trong người của ta đã đóng băng, kinh mạch âm thuộc tính không có vấn đề gì.
Vốn rất nhiều người ngoài ý quán muốn tìm cơ hội nhục nhã thiếu niên không biết xuất hiện từ nơi nào, nhưng nghe nói như thế đều câm miệng.
Đối phương thừa nhận, chẳng lẽ nói đúng?
Đó là gia hỏa tướng mạo xấu xí, trên thực tế hắn có y thuật cao minh hơn Minh Tân đại sư hay sao?
- Việc này cũng không có gì, chỉ cần là thầy thuốc đều có thể điều tra ra vấn đề.
Yên lặng một lát, trong đám người có một người đánh vỡ yên tĩnh.
Dương thuộc tính kinh mạch bế tắc, âm thuộc tính kinh mạch thông suốt, đây không phải là chứng bệnh rất khó chữa, chỉ cần là thầy thuốc hơi lưu tâm sẽ phát hiện ra.
- Xem đây là bằng chứng âm phách chi thể có phải quá gượng ép hay không?
Nghe nghi vấn như thế, những người khác nhìn sang.
- Chỉ cần là thầy thuốc thật sự có thể nhìn ra, dưới nách ba thốn của thiếu gia, nếu như ta đoán không sai đã có âm ban có hình hoa mai, không biết đúng không?
Nghe mọi người nghi vấn, thiếu niên không quan tâm, hắn nói.
- Dưới nách ba thốn?
Thiếu gia không thể nhúc nhích, ý bảo Liễu Hạo hỗ trợ, Liễu Hạo vội vàng tiến lên sau đó cởi áo của thiếu gia ra, quả nhiên nhìn thấy dưới nách ba thốn có một vết ban hình hoa mai mang theo hàn khí.
- Kính xin đại nhân xuất thủ cứu giúp!
Nhìn thấy thứ này, mọi người không tiếp tục hoài nghi, xưng hô cũng biến hóa.
Trước kia gọi công tử chỉ là tùy ý xưng hô, hiện tại trực tiếp gọi đại nhân, nói rõ triệt để tin tưởng hắn nói.
- Kỳ thật... Muốn cứu rất đơn giản, cũng không cần ta ra tay, chỉ cần công tử nguyện ý là có thể hóa giải!
Thiếu niên nói.
- Kính xin đại nhân dạy phương pháp!
Thiếu gia vội hỏi.
- Ha ha, pháp không truyền sáu tai, thỉnh thiếu gia đưa lỗ tai tới.
Thiếu niên tiến tới trước mặt thiếu gia, ghé vào tai hắn nói vài lời.
- Ah...
Nghe xong sắc mặt vị thiếu gia biến thành cổ quái, gương mặt đỏ lên.
Minh Tân đại sư lúc ban đầu còn có chút khó hiểu, nhìn thấy biểu lộ của hắn liền hiểu ra, ánh mắt quái dị nhìn về phía thiếu niên.
- Đại nhân... Thật hay đùa?
Thiếu gia vẫn không tin.
- Yên tâm, ngươi trúng âm phách chi thể, chỉ có làm như vậy mới có thể xuất ra ngoài.
Thiếu niên cười nói.
- Nếu là... Nếu quả thật như vậy, chẳng phải sẽ hại một nữ tử vô tội?
Thấy hắn xác nhận, thiếu gia do dự nhưng nội tâm lo lắng.