- Đại sư ngươi... Chẳng lẽ không có phát hiện có cổ quái sao?
Thấy hắn đáp ứng, Nhiếp Vân sững sờ cho nên truyền âm.
Kỳ thật hắn đâm lao phải theo lao nhưng cũng không nên đáp ứng nhanh như vậy, chỉ cần kéo dài thời gian, tin tưởng Diệp Minh Thành và Triệu Nguyên không có thời gian hao tổn ở nơi đây, một khi bọn họ rời đi chính là không chiến mà thắng, thanh danh không tổn hại.
Hắn cho rằng Minh Tân đại sư có thể nghĩ đến chuyện này nên không nói chuyện, không có ngờ đối phương trực tiếp đáp ứng.
- Hắn muốn lấy ta làm đá đặt chân và hiển thị giá trị với Diệp Minh Thành, đồng thời thừa cơ đánh mặt Diệp Đào thiếu gia!
Minh Tân đại sư truyền âm.
Có thể trở thành y sư đứng đầu một tòa thành, tuy Minh Tân đại sư say mê y đạo nhưng không ngốc, Nhiếp Vân có thể nghĩ thông suốt chuyện này, hắn cũng nghĩ tới.
Triệu Nguyên khẳng định đã vụng trộm giao dịch với Diệp Minh Thành, biết rõ chính mình dễ khi dễ cho nên lấy mình làm đá đặt chân mà thôi.
- Ha ha, đá đặt chân sao? Chỉ sợ ngươi đặt chân lên sai tảng đá rồi.
Thấy Minh Tân đại sư hiểu xảy ra chuyện gì, Nhiếp Vân không nói thêm lời nào, hắn chỉ cười nhạt.
Hắn không biết rõ về y thuật của Minh Tân đại sư nhưng hắn phi thường có lòng tin vào y thuật của mình, bản thân tinh thông Nông Bách Thảo Kinh, nếu như y thuật lại thua cho người khác cũng không xứng làm truyền nhân Thần Nông.
Chỉ có điều mỗi y sư đều có tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình, vạn nhất Minh Tân đại sư vì tôn nghiêm, không cần chính mình hỗ trợ thì chuyện này không dễ dàng.
Vào lúc đang suy nghĩ những chuyện như thế, chợt nghe Minh Tân đại sư truyền âm:
- Qua một lúc có khả năng làm phiền Nhiếp Vân đại sư, nếu như ta chẩn đoán bệnh không được, hi vọng ngươi có thể giúp đỡ.
- Yên tâm đi, nhất định tận hết khả năng!
Nghe nói như thế, Nhiếp Vân yên tâm không ít.
Xem ra vị Minh Tân đại sư này cũng không phải là người bảo thủ không biết biến báo.
Lần khiêu chiến y đạo này còn liên quan tới chuyện khác, nó liên quan tới thể diện Diệp Đào thiếu gia, nếu bảo thủ, gây chuyện không tốt sẽ làm mọi người khó coi.
- Rất tốt, nếu ngươi muốn tìm mất mặt thì ta thành toàn cho ngươi... Lão bản, ngươi chuẩn bị gian phòng cho ta.
Hiển nhiên Triệu Nguyên không nghĩ tới Minh Tân đại sư đáp ứng nhanh như thế, khóe miệng của hắn nở nụ cười lạnh.
Lão bản Thiên Thủy Gian biết rõ mấy người trước mắt đều là người có thân phận, không dám nhiều lời, lúc này nhanh chóng dọn ra một gian phòng.
Đám người Diệp Đào chưa bao giờ nhìn thấy khiêu chiến y đạo, trong mắt mang theo không biết giải quyết thế nào, lúc này nhìn sang Nhiếp Vân.
- Đại sư, khiêu chiến y đạo là xảy ra chuyện gì?
- Khiêu chiến y đạo là y sư khiêu chiến nhau, chia làm rất nhiều dạng, thường thấy nhất có ba loại, thứ nhất, phân biệt rõ dược liệu!
- Song phương chuẩn bị một phần nước thuốc sau đó để đối phương nếm thử, kế tiếp sẽ viết ra những dược liệu kia, đáp đúng càng nhiều thì đạt thành càng cao.
- Thứ hai, chẩn đoán bệnh!
- Song phương đều tìm người bệnh và trị liệu, dược hiệu ai nhanh hơn sẽ thắng.
- Thứ ba, vấn đề của nhau, vấn đề tri thức y đạo, thẳng tới khi đối phương không trả lời được mới thôi, đương nhiên, ngươi hỏi cũng phải biết đáp án, một khi người ta không trả lời được cần ngươi tiến hành trả lời, trả lời không được xem như thất bại.
Nhiếp Vân truyền âm qua.
Khiêu chiến y đạo, Thần Nông Bách Thảo Kinh có ghi lại một ít, hắn biết biết không ít, thường thấy nhất là vài loại này.
Loại khiêu chiến thứ ba là khảo nghiệm học thức phong phú, tri thức y đạo bác học, rất nhiều điều kiện thiếu một thứ cũng không được.
- Hiện trường chẩn đoán bệnh, không có người bệnh thích hợp, chúng ta không thể so, phân biệt rõ dược liệu cần nấu thuốc nên phiền toái, ta xem chúng ta chất vấn lẫn nhau, thẳng đến một phương đáp không được mới thôi.
- Minh Tân đại sư... Có ý kiến gì không?
Song phương ngồi vào chỗ của mình, Triệu Nguyên khẽ nói.
- Tốt!
Minh Tân đại sư gật gật đầu.
Hiển nhiên hắn cũng biết ba loại khiêu chiến y đạo thường thấy nhất, đối phương chọn như vậy cũng không có vấn đề.
- Vậy thì tốt, kính xin hai vị Diệp thiếu gia ngồi vào bình luận.
Triệu Nguyên nói.
- Bình luận? Chúng ta không hiểu y thuật thì làm sao bình luận?
Diệp Đào nhướng mày.
Tuy hắn rất muốn bình luận nhưng hắn không hiểu y thuật, cho dù đối phương nói sai cũng không hiểu.
- Rất đơn giản, ta đặt vấn đề trước và ghi đáp án lên giấy đưa cho hai vị thiếu gia, sau khi hắn đáp không được sẽ đưa đáp án ra, hai bên so sánh xem ai chính xác.
- Đương nhiên, nếu như hắn không phục còn có thể xin quan sát, cảm thấy không ổn có thể hỏi thăm ngay trước mặt.
Triệu Nguyên nói.
- Rất công bình!
Nghe xong an bài, Nhiếp Vân gật gật đầu.
Mặc dù hắn biết là khiêu chiến y đạo nhưng chưa trải qua, biết rõ đại khái mà thôi, vốn tưởng rằng hai người sẽ dùng lời nói đối chiến với nhau, ngươi nói vấn đề, ta hiện trường giải đáp, hiện tại xem ra cũng không phải là như thế, viết đáp án càng công bình, chuẩn xác.
- Tốt, bắt đầu đi!
Quy tắc khiêu chiến đã rõ ràng, cũng chuẩn bị tốt giấy bút.
- Hiện tại mỗi người chúng ta đều ghi ba vấn đề, cũng viết đáp án ra đưa cho hai vị thiếu gia.
Nhiếp Vân ở sau lưng xem hắn ghi vấn đề liền nhíu mày.
Những vấn đề này với hắn mà nói đều vô cùng đơn giản, Triệu Nguyên có y thuật không bằng mình muốn đáp ra cũng không khó khăn.
- Tuy Minh Tân đại sư có danh tiếng trong Hoang Nguyên Cổ thành nhưng kiến thức quá ít, hắn cho rằng vấn đề khó có thể giải quyết nhưng trong mắt kẻ khác vô cùng đơn giản.
Lắc đầu, Nhiếp Vân nghĩ tới một sự kiện sau đó truyền âm.
- Đại sư, ngươi có thể ghi phương pháp giải quyết âm phách chi thể...
Âm phách chi thể với hắn mà nói không phải chuyện khó, nhưng đối với y sư khác mà nói lại vô cùng khó, Triệu Nguyên muốn phá giải cũng không dễ dàng.
- Không sai!
Nghe được truyền âm, đôi mắt Minh Tân đại sư sáng ngời, âm thầm gật gật đầu, vội vàng viết chứng bệnh âm chi thể và phương pháp giải quyết ra.
Âm phách chi thể, hắn chưa từng nghe nói qua, đối phương muốn giải quyết, hơn nữa ghi phương pháp giải quyết, cho dù hắn thua cũng biết giá trị.
Lúc này cũng viết xong vấn đề và đáp án, Minh Tân đại sư gấp trang giấy lại và phong ấn.
Lúc này Triệu Nguyên ở đối diện cũng viết xong vấn đề, hắn cười lạnh.