Còn chưa bắt đầu đi đã nghe tiếng nói dồn dập vang lên, ngay sau đó có một phu nhân ăn mặc đồ quý giá vội vã đi tới, nhìn về phía Diệp Đào với ánh mắt lo lắng và yêu thương.
Phụ nhân này có bảy tám phần tương tự Diệp Đào, thái dương mang theo hoa râm, xem ra là mẫu thân của hắn.
- Phu nhân, chẳng phải không có chuyện gì sao?
Diệp Đào vội vàng chào đón, quay đầu nhìn về phía Liễu Hạo sau lưng:
- Ngươi còn lắm miệng...
- Ta...
Liễu Hạo đi cùng nhưng thiếu gia suýt chết, cho nên lúc này bị phu nhân trách mắng.
- Không có việc gì là tốt rồi, nhìn thấy ngươi truyền tin tức, thiếu chút nữa hù chết mẫu thân, ngươi nói vị Nhiếp Vân đại sư ở nơi nào? Cứu ngươi một mạng, phải cảm tạ người ta.
Biết rõ nhi tử không có việc gì, phu nhân thở ra một hơi, nhìn chung quanh và hỏi thăm.
- Đây là ân nhân cứu mạng ta, Nhiếp Vân đại sư!
- Nhiếp huynh, đây là mẫu thân của ta!
Diệp Đào phân biệt giới thêệu hai người.
- Bái kiến Diệp phu nhân!
Nhiếp Vân đi tới ôm quyền.
- Đa tạ đại sư cứu tiểu nhi một mạng!
Diệp phu nhân nhìn kỹ Nhiếp Vân, một lát sau thỏa mãn gật đầu.
Nàng xem ra người trước mặt không lớn tuổi lắm nhưng có thể được nhi tử tán dương như vậy, hơn nữa cứu hắn một mạng cho nên phải đối đãi thật tốt.
- Phu nhân nghiêm trọng, ta chỉ trùng hợp mà thôi!
Nhiếp Vân nói.
- Trùng hợp... Ta lạ nghe nói bản thân Đào nhi bị trọng thương, ngay cả Minh Tân đại sư đều bất lực, là ngươi ra tay mới có thể cứu giúp.
Diệp phu nhân nói.
Nghe nói như thế, Nhiếp Vân liếc mắt nhìn Diệp Đào, lập tức hiểu ra.
Xem ra Diệp Đào còn chưa nói chuyện hắn trúng độc, dù sao phương pháp giải âm phách chi độc quá mức không tưởng tượng nổi, truyền đi thể diện không dễ nhìn, giấu đi tốt hơn.
- Cứu mạng Đào nhi, phần ân tình này khó có thể nói thế, ta đi chuẩn bị tiệc rượu.
Diệp phu nhân lên tiếng.
- Ah...
Nhiếp Vân không biết nên như thế nào cho phải.
Hắn bây giờ hoàn toàn không biết gì về Diệp gia, cũng không biết người nào đó, trực tiếp đi qua có phần thất lễ, lại nói hắn chỉ muốn nghỉ ngơi, cũng không cần tiệc rượu gì.
- Mẫu thân, Nhiếp huynh vừa mới trải qua Truyền Tống Trận, tàu xe mệt nhọc, không bằng chờ hắn nghỉ ngơi trước đã, về phần tiệc rượu sau lại nói.
Nhìn ra hắn khó xử, Diệp Đào thiếu gia bước lên hóa giải.
- Về sau lại nói? Như vậy sao được? Nhiếp Vân đại sư là ân nhân cứu mạng ngươi, bất kể nói thế nào cũng phải khoản đải, lại nói hôm nay Vân Nhu tiểu thư vừa vặn ở đây, ngươi cũng không thể lại kiếm cớ đào tẩu!
Diệp phu nhân nói.
- Vân Nhu tiểu thư?
Vẻ mặt Diệp Đào lập tức trở nên phi thường cổ quái, gãi gãi đầu:
- Mẫu thân, ta đã khôi phục thương thế nhưng thân thể còn có chút suy yếu, Nhiếp huynh cần trị liệu giúp ta, trước hết không nói với ngươi...
Nói xong kéo Nhiếp Vân xoay người rời đi.
- Ai, tiểu tử này, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì...
Nhìn thấy nhi tử quay người bỏ chạy như nhìn thấy quỷ, Diệp phu nhân tức giận hét lớn.
Nàng hô càng lớn Diệp Đào chạy nhanh hơn, Nhiếp Vân không kịp phản ứng đã bị hắn kéo đi, chạy qua vài cánh cửa mới tới một tiểu viện.
- Nguy hiểm thật!
Nhìn thấy triệt để thoát ly ánh mắt Diệp phu nhân, Diệp Đào lúc này mới thở ra một hơi, hắn cũng nhận ra vẻ mặt cổ quái của Nhiếp Vân.
- Khục khục, ta cũng không có biện pháp.
Đối mặt ánh mắt của hắn, Diệp Đào vô cùng xấu hổ.
- Ngươi không cần bẩm báo gia tộc sao?
Nhiếp Vân hỏi.
- Ách... Liễu Hạo, nếu như gia chủ hỏi, ngươi nói tổn thương trên người ta chưa khỏi, ngày mai lại đi bẩm báo!
Diệp Đào quay đầu phân phó một câu.
Liễu Hạo là cận vệ của hắn, tự nhiên hắn nói thế nào thì thế nào.
- Vâng, thiếu gia!
Liễu Hạo biết rõ là gì, hắn vui vẻ mập mờ xoay người rời đi.
- Vân Nhu là ai? Tại sao ngươi sợ hãi như thế?
Liễu Hạo rời đi, Nhiếp Vân cũng cười hỏi.
Diệp Đào mới vừ bình thường lại, nghe cái tên Vân Nhu liền sợ hãi chạy trối chết, rất hiển nhiên hắn phi thường sợ người này.
- Nàng... Nàng là vị hôn thê của ta!
Diệp Đào do dự sau đó lên tiếng.
- Vị hôn thê?
Nhiếp Vân nháy mắt.
Nghe được vị hôn thê liền bỏ chạy, cũng quá khác người...
- Đúng vậy, dù sao nói không rõ ràng, nhìn thấy nàng chỉ có thể trốn, bằng không sẽ bị quấn lấy, nội tình gì cũng bị đào ra, Nhiếp huynh, mấy ngày nay ta sẽ giả bệnh, ngươi có thuốc nào làm ta ăn vào cảm thấy suy yếu giống trọng thương chưa lành không?
Diệp Đào chờ mong nhìn sang.
Nhiếp Vân im lặng.
Có thể dọa Diệp Đào công tử coi trời bằng vung thành như vậy, hẳn vị hôn thê này phi thường lợi hại.
Trong tiểu viện Diệp gia, nơi này thanh nhã u tĩnh, Nhiếp Vân vừa tiến vào liền gật đầu.
Nơi này thật tốt, linh khí sung túc không nói, hoa cỏ cây cối, cầu nhỏ nước chảy, bố cục tới trang trí đều vô cùng nghiên cứu, biểu hiện ra khí thế đãi khách của đại gia tộc.
- Nhiếp huynh, ngươi an tâm ở chỗ này, nếu như muốn đi ra ngoài tìm người, tìm hiểu hữu, đây là thông hành lệnh, có thể tùy ý ra vào Diệp phủ, tuy ta là thiếu gia Diệp phủ, thủ lệnh vẫn còn có chút địa phương không thể đi, tốt nhất không nên đi qua, sẽ có phiền toái!
Diệp Đào bàn giao một câu
Tuy hắn là thiếu gia Diệp phủ nhưng cũng chỉ là một trong các người đề cử, cũng không phải là duy nhất, chính bởi vì như thế cho nên hắn ra vào Diệp phủ không có vấn đề, trong Diệp phủ có rất nhiều nơi không có người dẫn đầu muốn đi vào quá phiền toái.
- Yên tâm đi, ta sẽ không đi loạn!
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.
Không cần đối phương bàn giao, hắn cũng biết đúng mực.
Hiện tại tạm trú trong nhà người khác, Diệp phủ to như vậy, khắp nơi đều có trận pháp, cơ quan, một khi đi vào nơi không biết, nếu xâm nhập vào trong đó sẽ có phiền toái không nhỏ.
So với chọc phiền toái, cứ ở lại tiểu viện là tốt rồi.
Dù sao hắn đến thành Vân Châu cũng không phải vì ham đồ của Diệp phủ.
- Vậy là tốt rồi, Nhiếp huynh cũng không cần phải gấp, nếu ngày mai ta rãnh sẽ mang ngươi đi dạo nội thành, thành Vân Châu vẫn có rất nhiều địa phương thú vị.
Sợ Nhiếp Vân trước mặt sinh ra hiểu lầm, Diệp Đào vội nói.
- Ân, vậy làm phiền Diệp huynh!
Nhiếp Vân cười cười.
- Đây là đương nhiên, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, nếu có yêu cầu gì có thể nói thẳng, ngàn vạn không nên câu thúc!