- Nếu tất cả mọi người nói như vậy, ta thử xem, Diệp huynh sẽ không trách móc chứ?
Phùng Miểu cười cười, nhìn về phía Diệp Đào.
- Nhiếp Vân là khách quý của Diệp Đào, nếu thật khảo hạch hắn cũng nên nói với chủ nhân một chút.
- Nhiếp huynh...
Diệp Đào nhìn qua.
- Không sao!
Nhiếp Vân biết rõ muốn dung nhập vào vòng tròn của đối phương phải làm cho đối phương tin phục, lúc này cười nhạt một tiếng.
Hắn chưa từng sợ ai khiêu chiến y đạo.
- Sảng khoái, Nhiếp huynh sảng khoái như thế, mặc kệ chiến thắng hay vẫn thất bại, đều đáng giá Phùng Miểu ta kết giao bằng hữu!
Phùng Miểu cười nói.
- Phùng huynh khách khí!
Nhiếp Vân nói.
- Không vội, đã muốn tỷ thí sao không có tặng thưởng?
Trình Tiền cười một tiếng, hắn lật tay một cái, một viên châu xuất hiện trên bàn.
- Không có tặng thưởng chơi không cao hưng, ta có một viên Đãng Hải Châu, mang theo tiến vào biển cả sẽ tách nước ra, vô cùng trân quý, cả thành Vân Châu không vượt qua ba viên.
- Hiện tại lấy ra tặng thưởng.
- Chúc... Phùng huynh chiến thắng!
Hạt châu mang theo khí tức ấm áp, vừa xuất hiện trên bàn đã bài xích nước chung quanh, ngay cả rượu trên bàn cũng hơi nghiêng tránh né hạt châu.
Đãng Hải Châu, bảo bối thiên địa sinh ra, mặc dù không có tác dụng lớn với cường giả Hoàng cảnh nhưng thật sự là bảo bối hiếm có.
- Thật đại thủ bút, nếu ngươi hào phóng như vậy thì ta không keo kiệt, đây là khối Kim Linh Thạch, ta vô tình đạt được khi ra ngoài, đến nay còn không biết là bảo bối gì, thủy hỏa bất xâm, có luyện hóa cũng không thay đổi, êếu ngươi đã xuất Đãng Hải Châu, ta cũng không thua kém.
- Ta cược Nhiếp huynh thắng lợi!
- Đánh bạc làm sao thêếu ta, ta có thanh sương trường thương uy lực vô cùng.
Lúc này mọi người đều đặt cược.
Nghe bọn họ đặt cược, Nhiếp Vân tặc lưỡi.
Không hổ là công tử thế gia người mười hai phủ công tước, tùy tiện xuất ra bảo bối đều là thứ người bên ngoài tranh nhau vỡ đầu, giá trị xa xỉ.
Mặc dù là Nhiếp Vân cũng hải hùng khiếp vía.
Có người đặt cược, với hắn mà nói tự nhiên không có gì tốt, khiêu chiến y đạo, có người thắng hắn là chuyện không có khả năng.
- Nếu mọi người đã đặt cược, ta cũng không nên chối từ, ta không có bảo bối gì, vừa đạt được một cái hỗn độn hải dương, lần này ta cược mình thắng.
Thấy mọi người liên tục đặt cược, Phùng Miểu cười nói.
Ngón tay bắn ra, một viên cầu xuất hiện trong lòng bàn tay, nó tỏa ra uy áp hỗn độn nồng đậm.
Một tiểu hình hỗn độn hải dương!
Tuy so ra kém thiên địa lục đạo nhưng luyện hóa sẽ làm hắn cường đại hơn không ít.
Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời.
Đối với hắn hiện tại mà nói, loại hỗn độn hải dương rời rạc này còn có hiệu quả hơn rất nhiều thứ, nếu như có thể đạt được đủ nhiều, hoàn toàn có thể giúp nạp vật thế giới phát triển đến cảnh giới nhất định, cũng có thể lĩnh ngộ chư thiên thế giới, thuận lợi mở giới vực.
- Tất cả mọi người đặt đi, không biết Nhiếp huynh đánh cược cái gì?
Nhìn thấy Phùng Miểu đã đặt cược, ánh mắt mọi người nhìn sang.
Đối với những công tử thế gia mà nói, đặt cược chỉ thêm niềm vui thú, bằng không tỷ thí đơn thuần không có ý nghĩa.
- Nhiếp huynh là khách quý của ta, tiền đặt cược phải do ta đưa ra.
Nhiếp Vân chưa nói chuyện, Diệp Đào tiến về phía trước một bước, hắn lấy ra một món đồ.
- Ta vô tình đạt được Chuyển Sơn Phù, có thể hình thành chuyển sơn giáp sĩ lực lớn vô cùng, có được thực lực Hoàng cảnh trung kỳ.
- Thời điểm gặp nguy hiểm sẽ xé rách phong ấn, hoặc là thủ đoạn bảo hộ tính mạng.
- Ta cược Nhiếp huynh chiến thắng!
- Chuyển Sơn Phù?
- Diệp huynh hảo thủ bút...
Nghe là vật này, tất cả mọi người hít khí lạnh.
Chuyển Sơn Phù biến thành chuyển sơn giáp sĩ có được thực lực Hoàng cảnh trung kỳ không tính quá mạnh mẽ, làm bọn họ xem trọng chính là năng lực xé rách phong ấn và dò đường.
Rất nhiều bảo tàng đều có bẩy rập và phong ấn, có thứ này dò đường và bài trừ phong ấn, độ khó sẽ giảm xuống không ít, bản thân cũng an toàn rất nhiều.
Mặc dù bọn họ là công tử thế gia nhưng thứ này cũng rất trân quý.
- Được rồi, tất cả mọi người đã đặt tiền cược, chúng ta cũng bắt đầu đi, tỷ thí y đạo gồm nhiều mặt, không biết Nhiếp huynh muốn quy củ thế nào?
Phùng Miểu nhìn qua.
- Vẫn do Phùng huynh định đi, ta tiếp nhận là được!
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Nếu Nhiếp huynh nói như vậy ta không khách khí... Tri thức y đạo khó khăn, ta cảm thấy mọi người không hiểu nhiều, nên dùng biện pháp đơn giản một chút... Khảo thí vòng tay y đạo.
Phùng Miểu lật cổ tay, trong tay xuất hiện một cái vòng và giải thích.
- Vòng tay y đạo là kỹ năng bình xét y thuật, trong đó có thể tự động hình thành người bệnh, chúng ta cùng giải quyết mười người bệnh là được, ai dùng thời gian ngắn hơn, chính xác cao hơn sẽ chiến thắng!
- Tốt, ta tiếp nhận!
Nhiếp Vân gật đầu.
Vòng tay y đạo, hắn vừa luyện hóa Thần Nông Bách Thảo Kinh đã trải qua, vòng tay khác nhau và độ khó khác nhau, Thần Nông Đại Đế lưu lại có màu sắc phong cách cổ xưa, không cần nghĩ cũng biết độ khó khá lớn, thứ này màu sắc nhạt nhẽo, lực lượng bạc nhược yếu kém, có lẽ vô cùng đơn giản.
- Kính xin các vị làm chứng, qua một lúc tinh thần ta tiến vào trong đó, một khi vòng tay phóng thích ánh sáng màu lam đã nói rõ ta đã trị hết mười người bệnh, thuận lợi đi ra, chẩn đoán bệnh toàn bộ không sai, chờ tinh thần của ta ra ngoài sẽ có màu đỏ, ánh sáng đỏ sáng một lần, tỏ vẻ chính xác một lần, ánh sáng màu vàng là đáp sai một lần.
Bình luận như thế rất đơn giản, cũng rất công chính, tất cả mọi người có thể nhìn thấy cho nên không có vấn đề gì.
Phùng Miểu giải thích nói.
- Không có vấn đề!
Mọi người đồng thời gật đầu.
Y đạo tỷ thí có rất nhiều loại, nếu như đơn thuần tri thức y đạo sẽ làm người ta cảm thấy không thú vị, mà dùng vòng tay y đạo lại hứng thú hơn nhiều.
Cho dù mọi người không hiểu y đạo, từ màu sắc vẫn nhìn rõ ràng, thời gian càng ngắn, tỷ lệ chính xác càng cao sẽ chiến thắng.
- Vậy là tốt rồi, Nhiếp huynh, ta không khách khí bắt đầu trước.
Thấy mọi người hiểu quy củ, Phùng Miểu cười nói, trong mắt đầy tự tin.
Vòng tay y đạo là của hắn, tuy trong đó có nhiều chứng bệnh nhưng mỗi một lần xuất hiện không giống nhau, dù sao thường xuyên luyện tập cho nên trải qua rất nhiều nghi nan tạp chứng.
Như vậy cũng dễ tranh đấu, hắn có thể giải quyết đại bộ phận vấn đề trong đó, cho dù từ điểm nào cũng đứng ở thế bất bại.